Chương trước
Chương sau

Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh hoàng tử điện hạ trách phạt!
Sài Tiến vừa mới cứu được tiểu công chúa trong tình huống bị Xích Ban Hùng công kích, nhìn thấy nhị hoàng tử hôn mê bất tỉnh, trong lòng kinh hãi.
Hoàng đế muốn hắn mang theo mọi người hoàn hảo trở về, thế nhưng hiện tại nhị hoàng tử đã bị thương hắn đã không thể tránh khỏi lửa giận của hoàng đế, thấy đại hoàng tử thất thần, liền lập tức phân phó thủ hạ nói:
- Lập tức phong tỏa phiến rừng cây sau núi này, không được buông tha bất cứ chỗ nào khả nghi, nếu gặp phải người khả nghi, giết chết lập tức!
-Rõ!
Cấm quân nghe nói, lập tức chia thành mấy tiểu đội phân tán ra, bắt đầu tìm kiếm trong rừng cây, hiển nhiên là tiếng rống giận bi thống của đại hoàng tử vừa rồi đã đưa họ tới, hơn nữa để cho bọn họ biết được cư nhiên có người dám ám toán hoàng tử.
Tuyết Ông Tiên Sinh thấy đại hoàng tử thất thần, liền lập tức đi tới, tra xét thương thể của nhị hoàng tử, thần sắc ngưng trọng nói:
- Cư nhiên là nỗ tiễn, hiện tại đã đâm sâu vào thân thể, hoàn hảo cách vị trí yếu hại một chút, phải lập tức mang về cứu giúp, lấy mũi tên ra.
Lúc này đại hoàng tử đã lấy lại tinh thần, bất quá hai mắt hắn vẫn đỏ hồng, đứng lên hướng về đám cấm quân xung quanh quát:
- Lập tức phóng hỏa đốt núi, thiêu sạch sẽ phiến sơn làm này cho ta, ta phải thiên đao vạn quả tên hung thủ đó, tru cửu tộc hắn!
Đám cấm quân thấy đại hoàng tử có bộ dáng điên cuồng, nghe muốn đốt núi, nhưng cùng không dám cãi lại mệnh lệnh, đều đưa mắt nhìn về phía Sài Tiến, mà lúc này Sài Tiến cũng không dám chạm tới lừa giận sấm sét của đại hoàng tử, liền nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh.
Tuyết Ông Tiên Sinh nói:
- Trong rừng núi còn có những người khác săn thú, nếu như đốt cháy, sợ là những người khác sẽ bị liên lụy, đại hoàng tử điện hạ chớ vội vàng nổi giận, hiện tại trước hết đưa nhị hoàng tử trở về cứu trị mới là việc quan trọng, bằng không nhị hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm, về phần hung thủ, vi thần sẽ tự mình đi tìm!
Đại hoàng tử vừa nghe, lúc này mới nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, lại hét lớn với Sài Tiến:
- Còn không mau lấy cáng đến, nếu như xóc nảy nhị đệ ta, sẽ hỏi tội các ngươi!
Sài Tiến lau mồ hôi, lúc này cũng rất cơ linh gọi mấy binh sĩ nhanh chóng chuẩn bị cáng cứu thương mang tới, đại hoàng tử rất cẩn thận nâng nhị hoàng tử lên cáng cứu thương, lại nói:
- Lập tức phái người truyền tin, đề ngự y chuẩn bị tốt công cụ tới đón, đúng lúc cứu trị, nếu hắn không cứu sống, ta muốn mạng của hắn!
Lúc này Sài Tiến không dám có chút chậm trễ, liền kiểm tra cáng cứu thương một lần nữa rồi gọi binh lính hỏa tốc đưa nhị hoàng tử trở về, nhưng vào lúc này, Tiêu Dũng Tuấn lại đột nhiên choáng váng ngã xuống đất, Sài Tiến vừa nhìn, càng thêm hoảng loạn, một nhị hoàng tử đã đủ dọa hắn sợ vỡ mật, hiện tại nếu như tôn tử Định Hải Vương có chuyện gì, hắn thực sự có mười cái đầu cũng không đủ bàn giao.
Nhưng đây không phải cuối cùng, sau khi Tiêu Dũng Tuấn ngã xuống, Đường Linh Vũ và đại hoàng tử cùng bắt đầu choáng váng hoa mắt, có chút đứng thẳng cũng không ổn.
Vân Thiên Hà cũng cảm giác đầu óc quay cuồng, vừa rồi quá mức tập trung tinh thần giết địch, vẫn không lưu ý tới khí tức trên người độc lang tỏa ra, hiện tại thả lỏng cơ thể lẫn tinh thần, độc khí này liền bắt đầu phát tác.
Sài Tiến thấy tình trạng này, triệt đề luống cuống!
Cho dù là Tuyết Ông Tiên Sinh thấy cùng hoảng sợ cả kinh, nói:
- Đưa toàn bộ về cứu trị, không thể có bất cứ sơ xuất gì nữa!
Lập tức, trong lòng Tuyết Ông Tiên Sinh thầm nghĩ, vùng núi này, từ sáng sớm đã có người tỉ mỉ kiểm tra, sao có thể xuất hiện độc lang số lượng lớn, rốt cuộc là xảy ra vẫn đề ở chỗ nào?
Lúc chạng vạng, tà dương tại xa vời lưu lại chút vầng sáng mờ nhạt, làm nổi bật đại đại giống như một phiến màu máu đỏ.
Trong hoàng cung thành Đường Kinh, chỉ thấy thần sắc cung nữ thái dám đều vô cùng vội vã, thỉnh thoảng có quản sự thái giám lớn tiếng thét to, lúc này nơi nơi đều là một mảnh rối loạn bận rộn.
Mà trên Kim Loan Điện thường ngày hoàng đế vào triều, lúc này quần thần đứng thẳng trong đại điện, chợt nghe rầm một tiếng thật lớn, long án của hoàng đế bị chấn ầm ầm nổ vang, làm cho thân thể tất cả văn thần võ tướng đều run lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tại khu vực săn bắn, hoàng đế đã phát qua một lần sấm sét nộ hỏa, giết chết liền vài người, mà vào lúc này, cơn tức giận của hắn vẫn còn chưa tiêu tán, tiện tay ném chén trà xuống đất, vô cùng giận dừ nói:
- Mạc Bách Xuyên, Đường Hiếu An, Thương Tử Kiều, các ngươi nói cho trẫm, Dược Vương Sơn thế nào lại gặp phải cảnh độc lang số lượng lớn có mục đích vây công đại hoàng tử, còn có kẻ phóng ám tiễn trong bóng tối, vì sao toàn bộ Dược Vương Sơn đã bị cấm vệ quân cảnh giác dò xét mà vẫn có kẻ trà trộn vào được, hôm qua cho các ngươi tỉ mỉ thăm dò mọi thử trong rừng núi, các ngươi dùng kết quả như vậy để báo lại cho trẫm sao?
- Đây là vi thần thất trách, thỉnh hoàng thượng định tội, thần cam nguyện lĩnh tội! Mạc Bách Xuyên và Đường Hiếu An, một người là hầu tước, một người là công tước có thân thích với hoàng thất, Thương Tử Kiều là bộ binh thượng thư, mà chuyện phát sinh mấy hôm nay, cùng xác thực làm cho trong lòng bọn họ lo lắng không ngớt, rốt cuộc là chỗ nào xuất hiện sơ hở, bọn họ hiện tại cũng không thể nói rõ, phải trở lại nghiêm tra mới thấy kết quả, nhưng lúc này đối mặt với lửa giận của hoàng đế, cũng chỉ có cách tạm thời nhận tội trước, vì vậy hai người nhất tề quỳ xuống, chờ hoàng để nghiêm phạt!
- Tội thì ghi nhớ trước, hạn cho các ngươi thời gian hai ngày, trầm phải có kết quả, hay nhất là các ngươi giao cho trẫm câu trả lời thỏa đáng, bằng không hậu quả... Các ngươi tự suy nghĩ đi, lui ra!
Mạc Bách Xuyên và Đường Hiếu An khấu đầu tạ ơn, đứng dậy rời khỏi đại điện, đều tự lau mồ hôi trên trán, liền vội và bước nhanh hơn, câu nói cuối cùng của hoàng để còn chưa nói hết, rất mơ hồ, thể nhưng cũng đủ làm cho bọn họ run bắn người. Nếu như thực sự làm không được mà nói, hậu quả rốt cuộc như thế nào... Không dám tiếp tục suy nghĩ, tốc độ hai người rời khỏi Kim Loan Điện, hầu như nhanh đến mức dùng chạy để miêu tả.
Lúc này, một gã thái y quan đến bẩm báo:
- Khởi bầm hoàng thượng, đại hoàng tử và mấy người Trường Nhạc tiểu vương gia trúng độc, hiện tại đã được trừ đi, không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dường vài ngày là được!
Phù!
Nghe được tin tức này, đám quần thần không khỏi thở dài một hơi, ngay cả hoàng thượng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, bằng không việc hôm nay, trầm không cách nào bàn giao cho Định Hải Vương, hải vực Đại Đường Quốc chúng ta, còn cần tới vị Định Hải Vương này giữ gìn a, tôn tử của hắn không thể đối đãi chậm trễ, trong thời gian hẳn tu dưỡng hồi phục sức khỏe, tăng thêm một ít cung nữ thái giám tới hầu hạ!
Nói xong, hoàng để dừng lại một chút nói:
- Thương thế nhị hoàng tử như thế nào?
- Khởi bẩm hoàng thượng, thương thế trên người nhị hoàng tử chính là do phong oa liên nỗ tạo ra, may mà có người vì hắn đỡ được đại bộ bộ nỗ tiễn, mà bộ vị bị thương cũng không nguy hiểm tới tính mạng, trải qua cứu trị, hiện tại đã bảo vệ được tính mạng, nhưng còn phải có một thời gian dài điều trị an dưỡng mới có thể hoàn toàn khôi phục!
- Phong oa liên nỗ?
Hoàng đế vừa nghe, đôi lông mày nhãn lại, vẻ mặt giận dừ:
- Đây là vũ khí cấp cơ mật đặc biệt dùng trong quân đội, không có quân lệnh cho phép, không có bất cứ kẻ nào được sử dụng, vì sao lại chảy ra bên ngoài?
Nói xong hoàng đế quay sang nói với Túc Tĩnh Vương.
- Hoàng đệ, việc này do ngươi toàn quyền phụ trách điều tra, bất luận là ai, không cần xin chỉ thị của trẫm, lập tức hành quyết!
Lúc Túc Tĩnh Vương nhận lệnh, hoàng thượng đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với thái y quan.
- Ngươi vừa mới nói có người thay nhị hoàng tử đỡ đại bộ phận phong oa nỗ tiễn, người này là ai, trầm nhất định phải trọng thưởng!
-Ách...
Thái y quan sửng sốt nói:
- Hoàng thượng, người này là tôn Tử Trấn Bấc Hầu Đồ Suất, bất quá người này cũng rất lạ dị, trong người trúng khí độc, vi thần còn chưa kịp kê đơn, hắn bằng chính mình rất nhanh điều tức trừ độc, hiện tại so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn, vì vậy vi thần không biết an bài hắn như thế nào, hoặc để hắn hồi phủ, thỉnh hoàng thượng cho biết!
- A, lại có việc này?
Thần sắc hoàng thượng hiện lên vài phần hiếu kỳ, nói:
- Bình thường tu vị võ đạo đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư mới có thể vận công điều tức bài trừ độc tố trong người, thế nhưng cũng cần chút thời gian, tiểu tử này có thể bình phục nhanh như vậy, xem ra cũng có vài phần bản lĩnh, ngươi bảo hắn tới ngự thư phòng chờ, trầm có chuyện muốn hỏi!
Lúc thái y quan tuân mệnh ra khỏi đại điện, tâm tình hoàng đế thoáng chuyển biến tốt đẹp một chút, lúc này mới nói với quần thần:
- Đều giải tán đi, chuyện khác ngày mai lâm triều bàn tiếp!
Vân Thiên Hà được thái giám truyền chỉ Trịnh công công dẫn tới bên ngoài ngự thư phòng hoàng đế, Trịnh công công này dừng tại đây, liền giống như một tượng đất không nói thêm câu nào.
Vân Thiên Hà tự biết lễ nghi hoàng gia rất nhiều, quy củ cũng là một đống lớn, không dám tùy ý đi lại, liền quan sát xung quanh một chút.
Cũng chỉ tầm một nén hương sau, chợt nghe bên ngoài có một vị thái giám hô lớn, xem ra là hoàng đế đã di giá tới ngự thư phòng, sau đó Trịnh công công liền lập tức mở cửa phòng, thấy hoàng đế vừa vặn đi tới cửa, thời gian căn rất chuẩn xác, làm công việc thư ký xác thực có tiền đồ.
Sau khi hoàng đế vào ngự thư phòng, vung tay lên, không nói gì, Trịnh công công liền tự động đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Vân Thiên Hà lập tức bước tới, chuẩn bị hành lễ, mà hoàng để lại nói:
- Không cần đa lễ, ngươi có thể theo trẫm đi vào, trẫm có chuyện hỏi ngươi!
Nói xong, hoàng đế bước vào trong phòng trước.
Khi vào trong phòng, hoàng đế ngồi phía sau một cái bài tương đối dài, không nói gì, chỉ quan sát Vân Thiên Hà vài lần, đợi tới khi lại có người mở cửa, nhìn thấy Trịnh công công mang theo hai cung nữ bưng nước trà tới đặt lên bàn, lúc này hoàng đế mới nói:
- Không cho phép bất cứ kẻ nào được phép quấy rối!
- Tuân chỉ!
Sau khi Trịnh công công thi lễ, liền đi ra phòng ngoài.
- Ngồi đi!
Hoàng đế thấy Vân Thiên Hà vẫn đứng, thần sắc cũng không biến đổi, rất thản nhiên, ngược lại có chút thưởng thức, liền ân chuẩn cho ngồi.
Sau khi Vân Thiên Hà nói tạ ơn, an vị trên một chiếc ghế cách bàn trước mặt hoàng đế chừng hai thước.
Hoàng đế chủ động mở miệng dò hỏi:
- Trẫm hỏi ngươi, các ngươi tới rừng cây hậu sơn săn thú, lúc đó là chủ ý của ai?
Vân Thiên Hà nói:
- Hồi bẩm hoàng thượng, là đề nghị của đại hoàng tử, người từng nói rừng cây phía sau núi có Xích Ban Hùng, cũng từng sân bắn nơi đó nhiều lần, tương đối quen thuộc, vì vậy liền thương nghị đi tới rừng cây sau núi!
- Uhm, hoàng nhi xác thực có thói quen đến rừng cây sau núi săn thú, mỗi lần đều có thể săn được Xích Ban Hùng trở về, trẫm lại hỏi ngươi, trong quá trình các ngươi săn thú có phát sinh tình huống dị thường nào hay không?
Vân Thiên Hà nhớ lại cỗ thi thể cổ quái kia, vì vây liền nói:
- Dị thường thực ra là có, khi chúng thảo dân truy đuổi một đầu Cứ Xỉ thanh lang, ở nơi đó phát hiện một thi thể bị cắn xé hoàn toàn thay đổi hình dạng, chết không lâu, tiểu dân để tâm quan sát, tại rễ cây cách thi thể đó không xa có một chữ "Trá", sau đó chúng thảo dân còn chưa rời khỏi hiện trường, liền gặp bầy sói!
- Một cỗ thi thể, một chừ 'Trá"?
Hoàng đế trầm tư một hồi, nói:
- Vậy cỗ thi thể đó có đặc thù gì?
- Trang phục bình dân, có luyện võ qua, có dấu hiệu trúng độc bất quá huyết nhục không rõ, hoàn toàn thay đổi, tay chân chỉ còn chừa lại xương cốt, tiểu nhân không tìm được bao nhiêu đầu mối!
- Vậy ngươi đối với việc này thấy thế nào?
Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Vân Thiên Hà không giải thích được ý tứ, không khỏi sửng sốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.