Dựa theo quy tắc thi đấu, lần này số lượng mũi tên được phát chỉ có mười. Đồng thời cũng không phải lấy con mồi nhiều ít bao nhiều để quyết định thắng bại cuối cùng, mà là thông qua hệ số cường hãn của con mồi săn được để quyết định, bằng không mỗi lần chỉ bắt một ít thỏ rừng, fà rừng, các loại con mồi như vậy có nhiều hơn người khác, có mang theo một đống lớn trở về đi nữa thì lần thi đấu này cũng không có bao nhiêu tính thú vị.
Thú liệp trường Đông Giao rất rộng lớn, bên ngoài một cánh đồng bát ngát cỏ cây hơi thấp là một mảnh rừng cây diện tích rất lớn, phía sau rừng cây là một ngọn núi tên là Dược Vương Son, ngọn núi này so với mặt nước biển không tính cao, nhưng lại có rất nhiều thực vật và thảo dược quý giá. Đến mùa thu nơi này con mồi đông đảo, chủng loại đa dạng, hơn nữa đều mười phần mập mạp, xác thực là một địa phương săn thú rất tuyệt.
Đát đát!
Lúc này, mấy chục người thanh niên cưỡi ngựa, lưng mang cung tên, vung roi rong ruổi trên cánh đồng bát ngát, giống như là một dòng nước lũ hướng về phía rừng cây, đánh vỡ không khí vốn yên lặng nơi đây, làm cho một ít động vật kiếm ăn nơi cánh đồng bát ngát này phải chạy trốn tứ tán.
Giục ngựa bôn ba, chạy dẫn đầu đoàn nước lũ này chính là đại hoàng tử và hai người xuất phát từ Định Nam hầu phủ Mạc Trạch Thăng, tọa kỵ của bọn họ là Truy Vân Mã thượng đẳng, tốc độ cực nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227650/chuong-127.html