Gặp Túc Tĩnh Vương và gặp những người bình thường rất khác nhau, sau khi Vân Thiên Hà vào phủ, đầu tiên một gã thị vệ dẫn hai người bọn họ đến một gian phòng khách dùng trà ngồi chờ.
Đợi trong thời gian khoảng một bữa cơm, một vị quản sự đến đây truyền tin, lại lưu lại Sử Trường Đức tiếp tục chờ tại phòng khách uống trà, Vân Thiên Hà một người đi theo vị quản sự kia đi tới một gian phòng khác trong biệt viện tiếp tục ngồi chờ đợi.
Trình tự tiếp kiến rườm rà như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy hơi nổi giận, nếu như gặp phải chuyện quân cơ đại sự nào đó, vậy thì còn còn tác dụng rắm ai nữa, còn chưa đợi được đến khi tin tức truyền tới thượng cấp, chỉ sợ toàn quân đã bị địch nhân tiêu diệt rồi.
Bất quá dù sao Vân Thiên Hà cũng có thời gian, không cần phải quá cấp bách, tiếp tục ngồi trên ghế thản nhiên uống trà, thuận tiện thường thức một bức trên treo chính giữa gian phòng.
Đây là một bức tranh mãnh hổ đồ, lão hổ vẽ trong bức tranh vô cùng sống động, tạo thế hổ gầm sơn lâm, có phong cách vương giả bễ nghễ thiên hạ, bất quá Vân Thiên Hà nghĩ kỳ quái chính là, bên cạnh lão hổ này, lại vẽ một đầu khổng tước mỹ lệ, có vẻ mười phần không hợp nhau, mười phần chướng mắt, có thể làm cho chỉnh thể bức tranh nhất thời mất đi phong cách uy vũ hùng tráng, rất mất hứng thú, giống như là đang hưởng thụ đồ ngọt cực phẩm, đột nhiên vị đạo trở nên chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227625/chuong-102.html