Chương trước
Chương sau

Túc Tĩnh Vương phủ tọa lạc tại thành nam Kinh Thành, gần với quần thể kiến trúc hoàng cung Đại Đường Quốc, nhìn qua nguy nga to lớn, khí thế bằng bạc.
Vân Thiên Hà thay đổi quần áo thường ngày, mang theo Sử Trường Đức cưỡi ngựa, dưới sự dẫn dường của thị vệ vương phủ, đi thông qua trước hoàng cung, đi qua một đường cái rộng lớn nhưng rất ít người qua lại, chuyển qua hai chỗ rẽ, cuối cùng đi tới trước cửa lớn Túc Tĩnh Vương phủ.
Từ bên ngoài nhìn, diện tích của Túc Tĩnh Vương phủ so với Bắc Hầu Phủ rộng gấp hai lần, không nói tới kiến trúc hùng vĩ, ngay cả đôi tượng đá kỳ lân uy vũ hùng tráng trước cửa, còn có thủ vệ Võ Sư đứng thẳng tắp canh gác, tư thế oai hùng tỏa sáng, thắt lưng mang bảo kiếm, mặc tinh giáp, thân thể tỏa sát khí nhàn nhạt, mắt như chim ưng, uy vũ bất phàm, phảng phất giống như mấy thiên thần trấn thủ Thiên Cung, không khỏi làm cho người qua lại đối với khí tượng sâm nghiêm của Vương phủ sinh ra sự kính nể sâu trong lòng.
Dẫn ngựa đến chuồng ngựa bên cạnh cửa chính, hai gã thị vệ cũng không dẫn Vân Thiên Hà đi cửa chính, mà là từ cửa hông tiến vào vương phủ.
Đi qua hành lang, vòng vèo qua lại ước chừng thời gian một bữa cơm, khi tên thị vệ dẫn Vân Thiên Hà tới cửa một biệt viện tương đối mộc mạc, Vân Thiên Hà bỗng nhiên thoáng cái cảm tháy lông tóc toàn thân chính mình dựng thẳng lên.
Khí tức thực cường đại, là ai đang thử hắn?
Ngay khi lòng cảnh giác của Vân Thiên dâng lên cao, lúc này cửa biệt việt đột nhiên có một thân ảnh che mặt lao ra, tốc độ cực nhanh, mang theo một cỗ kình khí ập thẳng vào mặt.
Vân Thiên Hà vẫn rất bình tĩnh, biết rõ người này cố ý muốn thử thực lực của hắn, tại lúc thân ảnh kia lao tới gần, vận chuyển kình khí, toàn thân phảng phất giống như sôi trào thiêu đốt mãnh liệt, nắm chặt tay lại, thẳng thắn tung quyền chống đối nắm đám như chương trùy ập tới.
Ầm…
Phảng phất như sắt theo giao kích, hai nắm tay mang theo kình khí vô cùng cường đại va chạm vào nhau, phát sinh tiếng nổ bạo tạc ầm vang, hai cỗ kình khí cường đại tương hỗ va chạm, một cỗ sóng khí lấy hai người làm trung tâm, phân biệt khuếch tán bốn phương tám hướng, chấn động cây cối xung quanh ầm ầm đung đưa, lá cây rơi lả tả như bị cuồng phong thổi qua càn quét, một mảnh hỗn loạn.
Bất quá thực lực của đối phương cũng không quá mức mạnh mẽ, chỉ đạt tới cảnh giới Võ Sư sơ cấp mà thôi, Vân Thiên Hà đứng thẳng một chỗ bất động, mà người bịt mặt kia lại lùi sau mấy bước.
- Tên vô lại, ngươi cư nhiên có thực lực Võ Sư cấp ba nhanh như vậy, nhân gia còn tưởng lần này có thể giáo huấn ngươi thực tốt đây, hừ hừ…
Lúc này, người bịt mặt đột nhiên phát ra một tiếng kêu khẽ, trong ngữ khí còn mang theo vẻ kích động, còn có một chút kinh ngạc.
Bất quá Vân Thiên Hà nghe được thanh âm này cũng chỉ cười khổ, phủi phủi lá rụng trên người, hơi khom người lại nói:
- Thảo dân ra mắt quận chúa điện hạ!
Người bịt mặt này, do biết được vân Thiên Hà sắp tới bái phỏng, mừng rõ như điên sớm chờ tại cửa sau, chuẩn bị dành cho Vân Thiên Hà một kinh hỉ nho nhỏ, không ai khác chính là Vĩnh Lạc quận chúa… Đường Linh Toa.
Vốn thời điểm Đường Linh Toa nhìn thấy Vân Thiên Hà, tâm tình có chút kích động không yên, sau đó đối chọi với hắn một quyền, tuy rằng bị đẩy lui, hắn cũng không nặng tay, nàng không bị rung động quá mức, thế nhưng một quyền kia lại truyền tới cảm giác tiếp xúc vô cùng kỳ dị, khiến cho trái tim nhảy loạn.
Chỉ là khi nhìn thấy Vân Thiên Hà hành lễ xưng hô, sắc mặt Đường Linh Toa rất nhanh liền trầm xuống, đưa tay lên, giật chiếc mặt nạ bảo hộ trên mặt, ném về phía Vân Thiên Hà, khuôn mặt tức giận thở phì phì, cái miệng nhỏ nhắn khả ái trên khuôn mặt thanh mỹ chu lên nói:
- Ngươi, tức chết ta rồi!
Nói xong, nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn, bỏ chạy vào trong biệt viện.
Vân Thiên Hà sững sờ tại chỗ, cảm giác có chút không hiểu ra sao, không khỏi sờ sờ cái mũi bị mặt nạ bảo hộ ném trúng, ngô, tựa hồ còn lưu lại một chút mùi hương của nàng…
Mà Sử Trường Đức bên méo miệng lại, muốn cười lớn, thế nhưng không dám cười thành tiếng, nhãn thần nhìn Vân Thiên Hà, nhiều hơn vài phần mờ ám.
Bất quá tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút, trong lòng Vân Thiên Hà liền giật mình, thế nào chỉ trong thời gian mấy tháng không thấy, tu vi võ đạo của Đường Linh Toa có bước tiến triển còn lớn hơn so với chính mình, một quyền vừa rồi, rõ ràng nàng đã có thực lực Võ Sư rồi.
Như vậy, Đường Linh Vũ sẽ là bộ dáng gì đây, đôi huynh muội này rốt cuộc tu luyện như thế nào, cư nhiên còn biến thái hơn so với hắn!
Mang theo nghi vấn này, Vân Thiên Hà dưới tình huống vị thị vệ gần đó nở nụ cười đầy thiện ý, hơi nghiêng người tạo tư thế mời đi, liền theo hắn vào biệt viện.
Vừa vào biệt viện, chỉ thấy Tuyết Ông Tiên Sinh đang ngồi ngay ngắn trong đình tử (một kiến trúc nhà cửa thường xây tại vườn cây ngắm cảnh nghỉ ngơi, đón tiếp khách),giữa đình tử có một chiếc bàn đá, bên trên đặt vài chén trà, đang tỏa hơi nóng nghi ngút, Tuyết Ông Tiên sinh phe phẩy quạt lông trong tay, mang theo nụ cười thản nhiên gật đầu nhìn hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vân Thiên Hà đi vào trong đình tử, hơi hành lễ nói:
- Vãn bối ra mắt Tuyết Ông Tiên Sinh.
- Không cần đa lễ, ngồi đi!
Tuyết Ông Tiên Sinh gật đầu, đưa tay nói.
Vân Thiên Hà cũng không khách khí, liền bước lên một bước rồi ngồi xuống, lập tức có một nha hoàn tiến lên châm trà cho hắn, sau đó thối lui sang một bên.
Tuyết Ông Tiên Sinh quan sát Vân Thiên Hà vài lần, gật đầu nói:
- Từ biệt mấy tháng, ngươi thực sự làm ta phải nhìn bằng con mắt khác, nếu như không phải để Linh Toa thử một lần, ta còn không biết ngươi đã trở thành Võ Sư trong thời gian ngắn tới như vậy, thậm chí còn sớm mở ra thiên phú Liệt Dương Kình đặc biệt của các đệ tử gia tộc Đồ thị các ngươi!
- Tiên sinh quá khen, còn không bằng tiến bộ của quận chúa điện hạ, quả thực không đáng nhắc tới!
Vân Thiên Hà khiêm tốn.
Tuyết Ông Tiên Sinh lại nói:
- Không gạt ngươi, Linh Toa tiến triển thần tốc như vậy chính là dựa vào hoàng thượng ban cho hai viên linh thú huyền đan, có hai viên linh thú huyền đan mới khiến cho hai huynh muội bọn họ trong thời gian ngắn đột phá trở thành Võ Sư, so với ngươi, bọn họ còn kém quá xa, giai đoạn đầu nếu như không thể đột phá một cách tự nhiên, dùng huyền đan phụ trợ mà nói, đối với thành tựu sau này có ảnh hưởng nhất định!
Đây là đàm luận về kinh nghiệm, Vân Thiên Hà gật đầu, âm thầm ghi nhớ.
- Oa oa oa, huynh đệ ngươi cuối cùng cũng vào Kinh rồi, thực làm cho ta nhớ chết đi được, ha ha…
Đúng lúc này, một tiếng rống lớn từ cửa biệt viện truyền tới, Vân Thiên Hà quay sang, chỉ thấy Đường Linh Vũ mang theo nụ cười vui vẻ, ba bước rút thành hai, điên cuồng chạy vào trong.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nhảy tới ôm lấy Vân Thiên Hà chào hỏi, Vân Thiên Hà đột nhiên đứng dậy, hành lễ nói:
- Thảo dân ra mắt tiểu vương gia!
- Ách…
Đường Linh Vũ thấy Vân Thiên Hà khách sáo như vây, bàn tay vẫn giơ giữa không trung, nhất thời ngây dại, nghĩ thầm thế nào người này tới đây như thay đổi tính cách, trở nên câu nệ khách sáo như vậy.
Tuyết Ông Tiên Sinh bên cạnh rất nhanh nhìn ra manh mối, âm thầm gật đầu với Vân Thiên Hà, sau đó nói với thị vệ nha hoàn bên cạnh:
- Các ngươi đều đi ra ngoài hết đi!
- Dạ!
Mấy thị vệ nha hoàn khom mình hành lễ, rồi bước ra khỏi biệt viện.
Đường Linh Vũ vừa thấy, lúc này mới hiểu vì sao Vân Thiên Hà lại khách sáo như vậy, dù sao thì đây cũng là vương phủ, không thể tự do thoải mái như tại Lợi Châu, hắn là tiểu vương gia, mà Vân Thiên Hà chỉ có thân phận bình dân, không thể nào quá lỗ mãng được, bằng không bị bọn nha hoàn thị vệ này truyền ra ngoài, sẽ rước lấy một số phiền phức không đáng có.
Nhìn thấy nha hoàn thị vệ đều đã lui hết ra ngoài, Đường Linh Vũ lập tức kéo ghế ngồi bên cạnh Vân Thiên Hà, nắm lấy hai bờ vai hắn nói:
- Huynh đệ, ngươi có mang theo Vân Tường đến không, nhanh nhanh để ta coi một chút, Phi Vũ của ta hiện tại đã thành ưng vương rồi, hắc hắc, mấy con chim ưng bình thường không phải là đối thủ của Phi Vũ!
- Nếu như cho ngươi nhìn thấy Vân Tường của ta, phỏng chừng ngươi sẽ chịu đả kích không nhỏ, tốt nhất không nên nhìn!
Vân Thiên Hà thấy xung quanh đã không còn người lạ, lập tức không câu nệ khách sáo như trước.
Chỉ là Đường Linh Vũ vừa nghe, lại càng thêm ngứa ngáy trong lòng, dùng nhãn thần cầu xin nói:
- Huynh đệ, để ta xem chút đi, ta biết Vân Tường của ngươi nhất định ở trên bầu trời vương phủ, vừa rồi rõ ràng ta cảm thấy Phi Vũ xao động, rồi tự động bay đi, dọa ta giật nảy mình, sau đó gặp được muội muội, mới biết được là ngươi đã đến rồi!
Vân Thiên Hà không chịu nổi cảnh Đường Linh Vũ dây dưa nát vụn không dứt, vô cùng bất đắc dĩ, liền không thể làm gì khác hơn là rời khỏi đình tử, tạo ra một thủ thế đặc biệt hướng lên trời cao, sau đó huýt sáo một hơi, chỉ thấy trên bầu trời rất nhanh xuất hiện một điểm đen.
Ngay sau đó, điểm đen đó cấp tốc phóng đại, chỉ thấy một đầu chim ưng uy vũ thần tuấn xoay vòng giữa không trung vương phủ, sau đó nhanh chóng hạ xuống đậu trên cánh tay Vân Thiên Hà, thoải mái chải vuốt lông chim, kiệt ngạo liếc mắt nhìn Đường Linh Vũ.
Thấy Vân Tường hôm nay đã hoàn toàn biến đổi, thể hình so với trước kia lớn hơn rất nhiều, hơn nữa đôi con ngươi sắc bén quả thực làm cho người khác không dám nhìn thẳng, nhất là lông chim của nó, mang theo một chút màu tử kim, nhìn tổng thể, càng thêm cường đại, càng thêm linh động.
Chỉ là Đường Linh Vũ trừng mắt nhìn Vân Tường nửa ngày, rốt cuộc thầm hít một hơi lạnh, kinh hô, có chút nói lắp:
- Không… Không phải chứ, tinh… Tinh ưng thú?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.