Trang Nhã Khinh cầm chứng cớ đi về, sau đó vừa hỏi mới biết thì ra người có công chủ yếu vẫn là đại sư huynh.
Ba người kia vốn vẫn luôn không nói lời nào, mặc dù bọn họ là sát thủ chẳng ra gì, nhưng tối thiểu vẫn biết đạo đức nghề nghiệp, cho nên mặc kệ Phá Thương bọn anh dụ dỗ đe dọa thế nào cũng không nói. Sau đó khiến cho Hạ Tĩnh Thiên muốn bắt đầu vận dụng hình phạt riêng. Cũng không tin với thủ đoạn của họ, ba sát thủ không có danh tiếng gì vẫn có thể ngậm miệng không nói? Ha ha, thủ đoạn của bọn họ cũng không phải người bình thường có thể thấy được đâu.
Nhưng Hạ Tĩnh Thiên đã nói một câu nói, toàn bộ ba người đều chịu tội.
Hạ Tĩnh Thiên nhìn ba tên sát thủ bọn hắn bị trói chung một chỗ, nói với Phá Thương: "Đại sư huynh, nếu không anh làm tới luôn đi? Dù gì anh và chúng cũng cùng một nghề, lấy địa vị trong giới sát thủ của Phá Thương anh, anh cũng coi như là ông tổ bọn họ rồi, để cho bọn họ biết bản lĩnh của anh?"
"Phá Thương? Anh chính là Phá Thương? Là sát thủ đứng thứ ba - Phá Thương?" Ba người cùng nhau nói.
Sao biến thành thứ ba rồi? Bởi vì vốn là Phá Thương xếp trước hai sát thủ đã chết trong một lần làm nhiệm vụ, cho nên, dĩ nhiên Phá Thương xếp trước rồi.
"Ừ." Phá Thương lạnh lùng cúi đầu nhìn ba người, một chút vẻ mặt cũng không có.
"Thật sự là Phá Thương? Chúng tôi lại có may mắn so chiêu cùng Phá Thương."
"Đúng vậy, anh vẫn luôn là thần tượng của ba chúng tôi."
"Ừ, mỗi lần làm nhiệm vụ, ba chúng ta đều phải lẩm nhẩm mấy lần tên của anh ở trong lòng, ban cho chúng tôi sức mạnh."
Phá Thương ở bên cạnh lại không nói gì, vẻ mặt không chút thay đổi, giống như người được thần tượng tột độ trong miệng ba người này không có nửa xu quan hệ với anh, hoàn toàn đặt mình ngoài sự việc.
Hạ Tĩnh Thiên nhìn ra sự sung báo trong mắt ba người này, cái đó không lừa được người khác, vì vậy, hoàn hảo lợi dụng cơ hội tuyệt vời này, tiếp tục hỏi: "Nói đi, người nào xúi giục các người tới ám sát tiểu sư muội của chúng tôi?"
Lần này ba người không mạnh miệng nữa, đạo đức nghề nghiệp là gì, thần tượng trước mặt, đó chính là một cái rắm. "Là Mễ Cường, là Mễ Cường tìm chúng tôi." Mễ Cường? Hình như Hạ Tĩnh Thiên có chút ấn tượng. Ngược lại Phá Thương cùng Phá Trần xác định mình chưa từng nghe cái tên này.
"Các người có biết tại sao không?"
"Không biết, chúng ta lấy tiền làm việc."
"Đúng vậy, chuyện khác thì chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi lấy tiền, sau đó Mễ Cường để chúng tôi chờ ở phía dưới, nếu như thấy một cô gái rơi xuống thì xem chết hay không chết, chết coi như xong, không chết liền giết, không nói chuyện khác, ngay cả dáng vẻ cô gái kia mà chúng tôi cũng không biết."
"Đúng, nếu như ba chúng tôi có nói nói láo nửa câu, tuyệt đối bị thiên lôi đánh."
"Ừ. Ba chúng tôi đã nói hết toàn bộ chuyện biết rồi, đại ca Phá Thương, chúng tôi có thể bái anh làm thầy hay không? Ba người chúng tôi thật sự sùng bái anh đã lâu." Ba ánh mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Phá Thương, hi vọng Phá Thương có thể đồng ý thỉnh cầu của bọn hắn, đó là mơ ước lớn nhất của bọn hắn.
Phá Thương cũng không có trả lời, chỉ là giống như đang suy tư rốt cuộc có thể được hay không. Hạ Tĩnh Thiên nhìn, nghĩ tới xem ra ba người cũng không tệ, sau đó, giọng khách át giọng chủ bang là Phá Thương đồng ý. "Tôi thay anh ấy đồng ý với các người. Chỉ là các người phải giúp tôi làm một việc."
"Thật sao?" Ba người không tin Hạ Tĩnh Thiên có thể giúp Phá Thương quyết định, vẫn nhìn Phá Thương, muốn có được đáp án của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]