Chương trước
Chương sau
"Ừ, ông có lời nói với con." Giọng Cố Thần nghe rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, thật sự nghiêm túc. Khiến lòng Cố Triệt không khỏi níu thật chặt. Nếu như. . . . . .

"Dạ, nói gì ạ?"

"Hai ngày trước bụng của ông bị đau, cho nên vẫn không rãnh nói với con." Ông nội là ta đây đau bụng, con cũng không đến thăm một chút. Hừ, hai ngày không thấy bóng dáng. "Vị hôn thê của con đấy, bên kia người ta nói muốn từ hôn."

"Từ hôn?"

"Đúng vậy. Nghe nói là con bé kia có người trong lòng, cho nên tình nguyện mạo hiểm có thể sẽ chết thì cũng muốn ở cùng nhau, cho nên ông đồng ý." Hiện tại nên vui mừng chứ? Cũng không tới thăm ông nội một chút, thật ra thì nên lừa gạt thêm mấy ngày, hừ.

"Thật không?"

"Ông lừa con làm gì? Cho nên tìm thời gian rảnh đưa bạn gái con về gặp một chút."

"Dạ dạ dạ, ông nội, con biết rồi." Cố Triệt vui mừng cúp điện thoại, nhìn Trang Nhã Khinh rồi cười như hoa nở.

Trang Nhã Khinh nhìn ánh mắt của Cố Triệt, không biết tại sao Cố Triệt nhận một cuộc điện thoại liền vui mừng như thế, còn có thể nhìn mình. "Anh cứ nhìn em làm gì?" Trang Nhã Khinh nhíu mày.

"Bên kia từ hôn rồi, ông nội nói anh dẫn em về nhà gặp ông một chút." Rốt cuộc có thể không cần bỏ trốn. Có thể được người nhà chúc phúc thì tình yêu mới hạnh phúc nhất .

"Anh nói đến gặp sao? Em không đi."

"Nhã Nhã, anh sai rồi, em tha thứ cho anh một lần đi."

Còn không đợi Trang Nhã Khinh tỏ thái độ, Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên lại tới quấy rối. "Em ấy tha thứ thì chúng tôi cũng sẽ không đồng ý các người đi chung với nhau."

"Tại sao?" Lần này là Trang Nhã Khinh hỏi. Nghe giọng hai sư huynh giống như không phải nói đùa, là thật sự không đồng ý bọn họ đi chung với nhau. Trang Nhã Khinh không hiểu gì hết.

"Không đồng ý thì nhất định là không đồng ý, không vì cái gì hết. Đi, không phải muốn đi thăm Thiển Thiển sao? Em phải đi qua đó nếu không thì không biết Thiển Thiển suy nghĩ lung tung những gì đấy." Hạ Tĩnh Thiên nói xong thì liều mạng kéo Trang Nhã Khinh đi.

Mặc kệ như thế nào, nhà họ Cố lừa gạt bọn họ chính là không đúng. Nếu Nhã Nhã không cùng Cố Triệt yêu nhau, nếu bọn họ không từ hôn, nếu không có những chuyện này, bọn họ vẫn còn chẳng hay biết gì mà gả Nhã Nhã cho Cố Tử Tân rồi. Nghĩ đến thiếu chút nữa đã gả Nhã Nhã cho Cố Tử Tân thì trong lòng hai người không kìm được tức giận.

Tất cả tức giận đều do nhà họ Cố gây ra, mà Cố Triệt lại chính là người nhà họ Cố, không quên Cố Triệt được sinh ra như thế nào?

"Nhị sư Huynh, anh làm sao vậy? Cố Triệt làm không tốt sao?" Trang Nhã Khinh bị Hạ Tĩnh Thiên lôi kéo, phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp Hạ Tĩnh Thiên. Dù sao chân cũng ngắn hơn rất nhiều.

"Cần thiết hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao nghe sư huynh chính là không sai." Hạ Tĩnh Thiên nhét Trang Nhã Khinh vào trong xe, Phá Thương cũng đi vào, lái xe đi. Còn lại chỉ có Phá Trần còn có Cố Triệt, hai người.

"Tôi muốn vì sao các anh nhất định không đồng ý tôi cùng Nhã Nhã ở chung một chỗ? Hiện tại giữa chúng tôi đã không có bất kỳ chướng ngại nào không phải sao? Có phải hay không, anh mất hi vọng nên làm loạn sao? Căn bản là anh cũng không muốn Nhã Nhã gả đi, luôn muốn giấu Nhã Nhã đi? Phải biết không ai có thể giấu Nhã Nhã được, tin tưởng sẽ không lâu, sự sắc sảo của Nhã Nhã sẽ càng thêm chói mắt." Mặc dù anh cũng rất muốn giấu Nhã Nhã đi, nhưng cũng không thể, cũng không thể. Nhã Nhã chắc sẽ không cam tâm bị giấu thành một cô gái bé bỏng , cam tâm thì không phải là Nhã Nhã rồi. Nhã Nhã cần chính là một sân khấu rộng lớn, anh cần chính là cho Nhã Nhã cái sân khấu đó.

Anh tin tưởng, mặc kệ Nhã Nhã như thế nào đi nữa thì lòng vẫn thủy chung ở chỗ anh, ai cũng giành không được.

Bị nói trúng tâm sự, đột nhiên Phá Trần cảm thấy có chút tức giận. Anh là thế nào đây, Cố Triệt là chủ nhật hà họ Cố, vừa lúc được Nhã Nhã thích, không phải kết quả tốt nhất sao? Không cần lo lắng nguyền rủa, không cần lo lắng sau khi cưới Nhã Nhã không hạnh phúc, như vậy là tốt nhất. Nhưng mà không biết làm sao, chính là không cam lòng. Hiện tại, coi như là anh tùy hứng một lần thôi. Nếu điểm khó khăn này làm cho Cố Triệt buông tha, vậy Nhã Nhã không lấy cũng được.

"Tùy cậu nói thế nào." Phá Trần lên xe, sau đó bỏ lại Cố Triệt.

Cố Triệt ngồi lên xe của mình, đi theo.

Đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh Thiển Thiển. Quả nhiên chính là đã động thai khí. Chỉ là cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, cho nên cũng không có gì đáng ngại, an tâm dưỡng thai là tốt rồi.

Die nda nl equ ydo n

Lúc Trang Nhã Khinh ở ngoài cửa chợt nghe tiếng nói, đồng thời cũng ngăn cản mấy người Phá Trần."Các anh không nên tới." Trang Nhã Khinh nhỏ giọng nói. Cô lại dán lỗ tai trên cửa, nghe lén tình huống bên trong.

"Tại sao có con của anh mà lại không nói cho anh biết?" Là Mạc Minh Vọng.

Mạc Minh Vọng tức giận nắm lấy vai Mạc Thiển, người phụ nữ đáng chết này, giấu diếm anh lâu như vậy. Có phải nếu như không phải nhờ chuyện ngoài ý muốn lần này thì vẫn luôn gạt anh rồi sinh con ra, không cho anh biết hay không? Đáng chết, người phụ nữ đáng chết.

Khi anh nghe được người phụ nữ đáng chết này được đưa đến bệnh viện, không biết trong lòng lo lắng cỡ nào. Vội vội vàng vàng chạy tới, bác sĩ liền nói cho anh biết tin tức tốt này. Đây thật sự là một tin tức tốt, thật là tin tức tốt.

"Anh biết là con của anh sao?"

"Chẳng lẽ không đúng? Bác sĩ nói đứa bé đã xấp xỉ năm tháng rồi, anh nhớ khi đó em còn chưa rời anh đi?" Đúng rồi, lần đó. . . . . . Đáng chết, anh lại không có tiết chế muốn cô, anh hành hạ cô, rõ ràng thân thể không thoải mái mà lại không nói cho anh biết! Nghĩ tới điểm này thì Mạc Minh Vọng chợt đấm một đấm vào vách tường.

Nếu như, nếu như. . . . . . Nếu như lần đó bởi vì anh thô lỗ mà hại Thiển Thiển sinh non thì đó không phải là tương đương với anh hại chết chính con của anh hay sao?

Đáng chết, lại không nói cho anh biết! Nếu thật sự xảy ra tình huống như vậy, thật không dám tưởng tượng.

"Anh cứ khẳng định khi đó tôi chưa có đàn ông bên ngoài?" Mạc Thiển chợt nói.

Trang Nhã Khinh nghe cảm thấy kỳ lại. Không phải Thiển Thiển biết Mạc Minh Vọng yêu cô ấy sao, không phải còn cảm động sao, sao giờ nói sắc bén thế này, giống như rất hận Mạc Minh Vọng? Rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì? Thiển Thiển lại không nói gì cho cô biết vậy.

"Em. . . . . . Thiển Thiển, đừng làm rộn. Hiện tại trong bụng lại có con, cùng anh về được không?" Mạc Minh Vọng nhận thua, chống lại Mạc Thiển thì anh chỉ có nhận phần thua. "Anh muốn tôi về thì tôi trở về à? Ai biết sau khi trở về anh có lại xem tôi giống như bảo mẫu phục vụ anh hay không, á, nói không chừng còn phải một người phục vụ nhiều người đấy." Mạc Thiển cười lạnh. Vốn là cô cũng mềm lòng, vốn là cô cũng muốn đi về. Nếu như hai ngày trước Mạc Minh Vọng đừng nói như vậy thì cô nhất định sẽ trở về, nhưng bây giờ, thật xin lỗi, không được. Không nõi rõ ràng mọi chuyện thì làm sao có thể để cho anh dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy.

"Ai?" Căn bản là Mạc Minh Vọng nghe không hiểu Mạc Thiển đang nói gì. Nhưng nghe câu Mạc Thiển vừa nói thì trong lòng vẫn có chút đau đớn. Thì ra là Thiển Thiển vẫn luôn trách anh.

Có lúc chợt nghĩ đến người cha đột tử, chính anh cũng khắc chế không được tính tình của mình, vì thế Thiển Thiển liền trở thành nơi trút giận.

"À, hình như là tên là Eva, niềm vui mới của anh."

Hừ, vốn vẫn đang đau lòng cho anh, nhất là lần trước lúc gặp phải anh ở nhà, lần đó thật là làm cho cô đau lòng. Không ngờ, chưa bao lâu là để cho cô nhìn thấy anh và ngôi sao lớn tên Eva một đôi ra vào ở nơi công cộng.Thật đúng là trai tài gái sắc, ghen chết người khác đấy.

Đúng rồi, trên báo chí viết như thế nào nhỉ? “Tình yêu vụng trộm của nữ minh tinh cùng tổng giám đốc công ty Mạc thị ra ánh sang” , “Người yêu tổng giám đốc thần bí của Mạc thị là Eva”, “Chuyện cổ tích trai tài gái sắc”, còn có rất nhiều rất nhiều đấy. Mặc dù nói báo chí không thể tin , dù sao thổi phồng rất nhiều, nhưng mà không có lửa sao có khói, chuyện phải có nguyên nhân. Huống chi hình cũng chụp được. Nếu còn có thể P, hiện tại kỹ thuật PS cao như vậy. Cũng không thể toàn bộ đều dùng PS chứ? Hay là P ra dáng vẻ giống nhau. Múc độ thân mật của hai người trong hình thật đúng là. . . . . .

Trước kia cô luôn chưa nghĩ sẽ phải rời khỏi nên im hơi lặng tiếng , thì ra còn có một chút là bởi vì Mạc Minh Vọng chưa từng có truyền ra chuyện xấu gì, cho nên trong lòng cô cũng vẫn luôn ôm lấy ảo tưởng . "Thì ra là chuyện này, chẳng qua là góp vui lấy lệ thôi." Mạc Minh Vọng không nghĩ tới Thiển Thiển cũng nhìn thấy. Tình huống lúc đó cũng không phải là một hai câu mà có thể nói rõ ràng . Nhưng anh có thể khẳng định chính là tuyệt đối không có ý khác với Eva, giữa hai người tuyệt đối trong sạch.

"Đùa mà thành thật sao." Mạc Thiển sắc bén hỏi. Không biết làm sao, vốn là Mạc Thiển vẫn luôn khiêm nhường và tương đối nghe lời chợt sắc bén trước mặt Mạc Minh Vọng, quả thật tăng lực lên.

Nếu cẩn thận nghe, thật ra thì không khó nghe ra sự làm nũng trong giọng nói Mạc Thiển. Cô ấymuốn nghe miệng Mạc Minh Vọng nói ra một vài lời ngọt. Dĩ nhiên ghen tức, người tai điếc mắt mù cũng có thể biết, có thể nhìn không thấy nhưng cũng có thể nghe thấy được mùi dấm nồng nặc.

Biết trong lòng Mạc Minh Vọng có cô ấy, lo lắng rất nhiều, đủ lo lắng mới làm ra chuyện cũng không quá đáng . Trang Nhã Khinh rõ ý định của Mạc Thiển như lòng bàn tay. Không phải nói phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất sao.

Nếu chuyện như vậy xảy ra trên người Cố Triệt, hừ hừ, cho dù biết Cố Triệt cũng không phản bội cô, cô cũng làm ồn ào , nói không chừng từ ngữ càng sắc bén hơn Mạc Thiển cũng có thể nói ra ngoài đấy.

“Anh không có.” Mạc Minh Vọng yếu ớt giải thích.

“Hừ, chứng cớ đâu?”

“Chứng cớ cũng không có.”

Chuyện như vậy thì có chứng cớ gì? Anh cũng không dùng thắt lưng trinh tiết.

“Mẹ, chỗ con có chứng cớ.” Tiểu Viêm chạy tới, lấy từ trong túi bé ra chứng cứ bé len lén thu thập vài ngày này. Vì để cho Mạc Thiển cùng Mạc Minh Vọng trở lại, Tiểu Viêm tốn không ít tâm tư.

Mạc Minh Vọng cảm thấy rất hứng thú với chứng cớ Tiểu Viêm nói, rốt cuộc con trai thông minh của anh chịu tổn thương thế nào đây? Vậy mà anh cũng khôn biết.

“Chứng cớ gì?”

Tiểu Viêm cũng không trả lời vấn đề của hai người. Từ trong túi lấy ra là một cái điện thoại di động.

Mạc Minh Vọng nhìn điện thoại, sau đó nghĩ tới không phải anh mất một cái điện thoại di động sao, thì ra là rơi vào tay con trai mình. Khó trách nói sao điện thoại di động mất mà sim điện thoại vẫn còn (Thật ra thì Mạc Minh Vọng biết á, chính là len lén dúng túng Tiểu Viêm mà thôi. Chính sĩ diện hão nên anh ngại nói ra, lấy Tiểu Viêm làm người trung gian cũng rất tốt. Dù sao cũng tốt hơn anh nói)

“Mạc Thiện, người phụ nữ đáng chết.” Trong điện thoại di động tuôn ra những lời này. Là Mạc Minh Vọng nói.

Mạc Minh Vọng nhìn đứa con trai nhà mình, trong lòng than thở, thông minh, thật sự là thông minh, biết ghi âm nữa. Hừ hừ, xem anh còn chống chế thế nào. Chỉ là, sao câu thứ nhất lại như vậy? Mạc Thiển nhìn Mạc Minh Vọng.

Mạc Minh Vọng vô tội nhìn Tiểu Viêm. Con trai, con giúp cha con hay là hại cha con thế?

Tiếp theo, “Mạc Thiển, tại sao phải đi?. Tại sao muốn rời đi? Có phải anh thật sự đối xử với em không tốt, cho nên làm tiêu tan hết tình yêu em dành cho anh hay không?”

“Ừ, đúng vậy.” Mạc Thiển nghe được câu này thì gật đầu. Không có gì bất ngờ xảy ra, nhìn bộ dạng Mạc Minh Vọng trợn to hai mắt không thể tin.

“Mạc Thiển ngốc nghếch, chẳng lẽ thật sự không nhìn ra lòng của anh đối với em sao?” Trong điện thoại di động, âm thanh của Mạc Minh Vọng tăng lên, giống như là hét ra. Không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định vừa uống say vừa nói, nếu Mạc Minh Vọng không có uống say thì sao làm chuyện không có đẳng cấp như vậy?

“Lòng của anh đối với tôi như thế nào?” Mạc Thiển hỏi.

Mạc Minh Vọng quay đầu đi, không trả lời.

“Mạcc Thiển, anh nhớ em. Mạc Thiển, anh yêu em. Em đang ở đâu?” Nghe những lời này trong điện thoại, Mạc Thiển cười, Mạc Minh Vọng đỏ mặt. Chính anh cũng không biết bản thân uống say lại nói lên mấy lời mất thể diện như vậy. Không muốn để nói nữa, không chừng phía sau còn lời gì nữa đây? Mạc Minh Vọng muốn đoạt lấy điện thoại di động, nhưng bị Mạc Thiển dành trước một bước.

Mạc Thiển lấy di động để trên bụng. Khiêu khích nhìn Mạc Minh Vọng. “Có gan anh cứ tới đây giành.”

Mạc Minh Vọng chỉ có thể giương mắt nhìn điện thoại di động, anh không dám cướp, ngộ nhỡ thương tổn đến con thì làm thế nào? “ Cầm điện thoại đang mở, phóng xạ lớn lắm.” Mạc Minh Vọng nhắc nhở.

Mạc Thiển nhàn nhã nắm chắc hơn. Không phải cô không biết phóng xạ điện thoại di động lớn, nhưng một lát cũng không có việc gì. Chủ yếu là có thể nghe mấy câu này là cơ hội khó được, khó hơn nhìn thấy nhật thực nữa, không nghe xong thì không có lỗi với bản thân hay sao? Mặc dù đã từng nghe một lần. Lại nói, Minh Vọng uống say cũng chỉ biết nói mấy lời này sao?

Lần trước cô tiếc nuối vì không có lưu một bản sao, vẫn là con trai bảo bối của cô thông minh.

“Mạc Thiển, anh biết rõ em trách ta để cho em chuyển ra, còn để em làm việc, trước kia cái gì em cũng không biết. Nhưng chuyển ra là sợ mẹ lại đánh em. Không biết vì sao nữa, bởi vì cha mất nên rất hận em, thấy mẹ mất khống chế đánh em thì vẫn rất đau lòng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cha thì anh đều hận không bóp chết được em. Muốn hung hăng hành hạ em. Có phải em rất trách anh hay không? Cho nên định mãi mãi khôn trở lại?” “Sao em lại trách anh chứ?” Mạc Thiển cười rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. “Chỉ là, anh còn có thể như vậy hay không?”

“Sẽ không.” Mạc Minh Vọng cho Mạc Thiển câu trả lời chắc chắn rất nhanh.”

“Nhưng đây cũng không thể chứng minh anh và Eva trong sạch.” Đột nhiên, Mạc Thiển lại chuyển đề tài, đây chính là tâm tư của phụ nữ thì bạn đừng đoán, bạn đoán tới đoán lui cũng không hiểu.

“.....” Mạc Minh Vọng thật không biết làm sao chứng minh. Vì vậy đưa tay tới trước mặt Mặc Thiển. “Nhìn lòng bàn tay anh một chút đi.”

Mạc Thiển nhìn lòng bàn tay Mạc Minh Vọng một chút, không có gì? Nhìn cái gì?

Nghi ngờ nhìn Mạc Minh Vọng, thật không hiểu anh có ý gì.

“Nhìn thấy vết chai trước mặt không?”

Mạc Thiển nhìn hình như có một chút. Vì vậy gật gật đầu.

Chợt nghe được tiếng gào buồn bực trên đỉnh đầu. “Mẹ nó, nếu ông đây có quan hệ với phụ nữ khác thì ông đây còn cần tự mình dùng tay sao? Mẹ nó, em không ở đây mấy tháng thì trên tay ông đây cũng nổi chai rồi đây.”

Mạc Thiển rụt cổ một cái, dè dặt ngẩng đầu nhìn Mạc Minh Vọng. “Được rồi, coi như là chứng cớ.”

Ngoài cửa Trang Nhã Khinh đã không kiên trì nổi, hai tay che bụng của mình tuột xuống theo vách tường, ngồi ở đó, tựa vào tường, sau đó cười. Bản thân thật sự muốn lớn tiếng bật cười, lại sợ người bên trong nghe được, cho nên lại chỉ có thể nén lại. Cười đến nghẹn là thống khổ nhất, nước mắt Trang Nhã Khinh cũng chảy ra.

Ha ha ha ha, thật là mắc cười rồi. Lần đầu tiên biết, Mạc Minh Vọng lại có thiên phú khôi hài như vậy. Đặc biệt là câu cuối cùng hét ra, ha ha, không cần nghe lén, tất cả mọi người đều có thể nghe được rất rõ ràng.

Nếu ông đây có quan hệ với phụ nữ khác thì ông đây còn cần tự mình dùng tay sao? Em không ở đây mấy tháng thì trên tay ông đây cũng nổi chai rồi đây này. A a a a a a a a a a a , thật không thể kiên trì nổi, thật sự là quá mắc cười.

Trong lúc đó Phá Trần, Phá Thương còn có Hạ Tĩnh Thiên đều nghe được câu này, cũng không nhịn được cười. Chỉ là ba người đàn ông cười cười rồi cũng lặng lẽ nhìn tay của mình một chút. Ừm. . . . . . Lòng bàn tay của họ cũng có vết chai nhưng bởi vì học võ thuật lâu dài nên nổi lên, cũng không phải là nguyên nhân đó.

Cố Triệt nghe được, khóe miệng co giật mấy cái.

Tất cả cô y tá trẻ tuổi đi qua nơi này đều đỏ mặt len lén chạy đi. Haizz. . . . . . may mà không nhìn thấy bên trong, nếu có thể nhìn thấy thì Trang Nhã Khinh rất chân thành khuyên nhủ hai người bên trong, ngàn vạn lần không nên xuất hiện ở bệnh viện này nữa, nếu không thì vừa tiến vào sẽ phát hiện có người ở phía sau len lén bàn luận lời của họ.

Ừ, tuyệt đối sẽ trở thành người nổi tiếng có phải hay không?

Vốn cho là Mạc Thiển sẽ không nói gì nữa, không ngờ sau đó Mạc Thiển nói một câu: "Em nhớ trước đây rất lâu thì trên tay anh đã có vết chai mà."

"Dù sao anh cũng đã chứng minh. Bây giờ cũng không có chuyện gì nên trở về cùng anh." Mạc Minh Vọng thật lòng không muốn nói thêm vấn đề kia nữa. Anh có thể nói, thật ra thì lúc trước cùng Lâm Huyên đi chung với nhau thì căn bản anh cũng không có chạm vào Lâm Huyên sao? Lúc không thấy quần áo của Thiển Thiển anh còn hoài nghi chạy chân trần đi khắp nơi sau đó sẽ trở về phòng tự mình giải quyết sao? Chắc chắn không thể nói, nói ra thì cả bên trong bên ngoài đều không còn nữa. (Ed: ý chỉ đã mất mặt rồi còn mất sĩ diện nữa đó ^^)

"Không được, em còn muốn chờ tin tức của Nhã Khinh. Các sư huynh đều đi tìm Nhã Khinh rồi."

". . . . . ." Mạc Minh Vọng cũng không có ép buộc Mạc Thiển nhất định phải đi, ngược lại ngồi xuống ở bên cạnh Mạc Thiển. Từ từ, từ từ, anh để tay lên tay cô. "Bà xã à, anh rất nhớ em."

Sau khi nói ra, Mạc Minh Vọng mới giật mình là anh đang nói gì. Sau đó cũng đã suy nghĩ thông suốt. Thì ra là có chuyện nói ra thật sự cũng không phải khó khăn như vậy.

Đây là một lần duy nhất Mạc Thiển nghe Mạc Minh Vọng nói lời này lúc tỉnh táo, cho nên bất chấp dè dặt hay không dè dặt, hôn Mạc Minh Vọng.

Mạc Minh Vọng lại hiểu một đạo lý. Thì ra là nói một câu nói như vậy còn hơn làm động tác gì. Anh khổ đau mấy tháng, một câu nói như vậy liền giải quyết hết. Xem ra sau này nhất định phải nhiều lời hơn mới được. Nhưng bây giờ Mạc Minh Vọng đã không nghĩ nhiều như vậy, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, anh không phải Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể ngồi mà vẫn trong lòng không loạn, vì vậy, một tay đỡ ót Mạc Thiển, một tay đặt ở ngang hông cô, nụ hôn sâu hơn.

Thật lâu rồi cũng chưa nếm mùi vị của Mạc Thiển. Mạc Minh Vọng cảm thấy Thiển Thiển đi mấy tháng, không chỉ có người trở nên đẹp hơn rất nhiều, khiêu khích người khác cũng hơn trước kia. Quả nhiên trời sinh là một tiểu yêu tinh. Lúc còn nhỏ như vậy đã để anh lún vào, từ đó cũng chưa từng được đi ra.

Yêu quá tha thiết, có chút khó kìm lòng được, tay Mạc Minh Vọng theo quần áo Mạc Thiển sờ vào. Sau đó dịu dàng vuốt bụng cô.

Mang thai gần năm tháng, bụng Mạc Thiển cũng nhô lên rất nhiều. Rõ ràng lớn như vậy, anh lại không phát hiện. Mặc dù cũng không phải rất rõ ràng, nhưng là cô mang thai năm tháng thì cũng có thể nhìn ra được. Chỉ là cộng thêm bình thường cô mặc quần áo tương đối rộng rãi nên cũng không rõ ràng. Bây giờ sờ tay vào, cảm giác chân thật bên trong có một sinh mệnh nhỏ.

Thật ra thì lúc trước khi Mạc Thiển mang thai Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Viêm, Mạc Minh Vọng không ở bên cạnh. Khi đó cha mới qua đời không lâu, Mạc Minh Vọng hận Mạc Thiển vẫn còn tương đối sâu, cho nên chỉ lo hành hạ Mạc Thiển, đâu có quan tâm cô đâu. Khi đó, Mạc Minh Vọng thường không có ở đây, cho nên mặc kệ là khám thai hay là chuyện khác đều là một mình cô đi. Ngay cả bác sĩ làm khám thai cho cô cũng đều biết cô hết rồi. Lúc mới bắt đầu còn hỏi sao chồng cô không theo cô, sau đó nhiều lần nên cũng không hỏi. Khi đó, ngay cả lúc sinh hai đứa bé thì cũng chỉ có Mạc Thiển. Sau khi con ra đời thì Mạc Minh Vọng mới đến bệnh viện, sau đó nhìn con một chút là được rồi.

Như vậy thì người phụ nữ nào không băng giá trái tim?

Thật ra thì trong lòng Mạc Thiển vẫn oán giận một điểm là xem cô giống như bảo mẫu chăm sóc mọi người, làm một người vợ một người mẹ, làm mấy chuyện này vốn là Mạc Thiển cảm thấy nên làm, chính là trông thái độ. Thời gian dài, cô càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày trái tim càng băng giá.

Mấy trường hợp cấm trẻ nhỏ như vậy thì Tiểu Viêm vẫn tương đối tự giác. Vì vậy, Tiểu Viêm mở cửa phòng bệnh, sau đó nhìn thấy một đống người lớn ngoài cửa.

Cha mẹ thật sự hòa hợp cho nên thái độ Tiểu Viêm đối với Trang Nhã Khinh cũng tốt hơn nhiều, quả nhiên là có ích, phương pháp của dì thật sự rất tuyệt.

Thật ra thì phương pháp ghi âm cũng là dì len lén dạy bé, quả thật rất có hiệu quả. "Dì ơi, sao dì ở bên ngoài?" Tiểu Viêm nói khiến hai người bên trong tách ra, sửa sang lại quần áo của mình.

"Nhã Khinh, cậu đã đến rồi, không có sao chứ?" Mạc Thiển có chút biểu hiện mất tự nhiên, vẻ mặt ửng hồng. Đúng vậy, nghĩ cũng biết lúc nãy cô làm gì, người bên ngoài rất rõ ràng. Quả thật là mất mặt chết mất.

Dù sao cũng phát hiện nên cũng không tiếp tục núp nữa. Vẻ mặt Trang Nhã Khinh tự nhiên hơn Mạc Thiên nhiều, nhưng nụ cười ở miệng đã tiết lộ ý định của Trang Nhã Khinh lúc này. "Không có sao, không cần lo lắng."

Trang Nhã Khinh nhìn qua lại giữa hai người Mạc Thiển và Mạc Minh Vọng một lần, sau đó nói: "Mình nghĩ chúng ta có thể tách ra rồi."

"Tại sao?"

"Chẳng lẽ cậu không cùng anh ấy trở về? Hay là muốn anh ấy dời đến chỗ chúng mình sao?"

Nghe Trang Nhã Khinh không che giấu trêu chọc hai người thì Mạc Thiển càng cảm thấy ngượng ngùng, càng thêm đỏ. "Đương nhiên là phải trở về cùng anh." Mạc Minh Vọng trả lời.

"Hiện tại người cũng thấy rồi, không có sao, cho nên có thể về cùng anh chứ?" "Đồ của mình."

"Không cần lo lắng, mình tin anh ấy sẽ cử người tới lấy." Trang Nhã Khinh giúp Mạc Minh Vọng trả lời vấn đề. "Cậu cứ thoải mái trở về đi thôi. Chỉ là nếu như người này đối xử cậu giống như trước kia thì hãy tới tìm mình. Bạn tốt làm gì? Chính là lúc mấu chốt che chở cho cậu."

Mạc Thiển nghe Trang Nhã Khinh nói thì cảm động khóc lên. Có người bạn như Trang Nhã Khinh, có chồng như Mạc Minh Vọng, còn có Tiểu Viêm, Tiểu Nguyệt, trong bụng còn đứa bé chưa ra đời, Mạc Thiển cảm thấy cuộc sống mình đã hạnh phúc, mặc dù cô đã trải qua một chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn phải hạnh phúc. “Khóc gì mà khóc? Không đẹp chút nào?” Mạc Minh Vọng nói xong thì đưa cho Mạc Thiển một miếng khăn giấy.

Mạc Thiển nhận lấy, chùi chùi nước mũi, sau đó nói: “Nhã Khinh, thật sự có cậu thật tốt.”

“Chuyện này đúng. Được rồi, ngoan ngoãn đi theo anh ấy trở về đi. Nhớ, nếu anh ấy đối với cậu không tốt thì tới tìm mình đấy, đến lúc đó mình dẫn cậu đến nơi vĩnh viễn cũng không tìm được.”

Mạc Minh Vọng vừa nghe Trang Nhã Khinh nói, đây gọi là gì? Còn phải đưa Thiển Thiển đi đến nơi vĩnh viễn không tìm được. “Sẽ không có cơ hội đó.” Mạc Minh Vọng tràn đầy tự tin nói.

“Nhớ lời anh đã nói hôm nay. Nếu như anh không

làm được. Tôi tin tưởng anh sẽ vì điều đó mà trả giá thật lớn.” Trang Nhã Khinh có thể gọi là uy hiếp không? Đây chính là uy hiếp.

“Tôi vĩnh viễn sẽ không cho em cơ hội đó.” Mạc Minh Vọng vẫn tự tin như vậy. Hiện tại anh biết nên làm gì rồi, làm sao có thể để Thiển Thiển chạy mất. Nếu lại để Thiển Thiển chạy mất thì cũng coi như là anh sống uổng phí.

“Thiển Thiển, vậy mình đi trước đi, cậu dưỡng thai cho tốt, mỉnh rảnh sẽ tới thăm cậu.” Nói xong, Trang Nhã Khinh cũng đi. Nãy giờ làm phiền hai vợ chồng son, hiện tại không quấy rầy nữa chừa cho vợ chồng son chút không gian riêng tư.

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Trang Nhã Khinh đi ra cửa, đang muốn đóng cửa thì bỗng nhiên lại thay đổi. “Đúng rồi, túi của cậu.” Trang Nhã Khinh giao túi của Thiển Thiển cho cô ấy, sau đó rời đi.

Dọc theo đường Cố Triệt đều đi theo Trang Nhã Khinh, đến nhà Hạ Tĩnh Thiên. Dù sao Hạ Tĩnh Thiên không làm được chuyện chặn cửa không để người ta đi vào. Phá Trần cũng không làm ra chuyện đuổi người đã vào đi ra ngoài. Phá Thương càng không thể cướp chén đũa trên tay Cố Triệt, lại để Phá Trần đuổi Cố Triệt, sau đó lại để Hạ Tĩnh Thiên chặn cửa không để cho Cố Triệt đi vào. Cho nên, tình hình bây giờ là được........

Trang Nhã Khinh, Cố Triệt, Phá Trần, Phá Thương, Thấm Tuyết còn có chủ nhà là Hạ Tĩnh Thiên, mấy người vây quanh bàn, ăn món ăn do Thấm Tuyết làm.

Lúc vừa đi vào, Trang Nhã Khinh cũng giới thiệu Thấm Tuyết cùng Cố Triệt với nhau.

“Sư tỷ, rất lâu rồi không được ăn món ăn do anh tự tay làm rồi, thật là thơm.” Đối với người mình quan tâm thì Trang Nhã Khinh sẽ không keo kiệt mà tiếc một chút xíu nước bọt.

“Nếu không lúc sư tỷ ở đây để sư tỷ làm cho nhé.” Thấm Tuyết dịu dàng nói. Món ăn của mình làm có thể khiến người khác thích, nhìn tất cả mọi người ăn ngon, đó là chuyện cô vui vẻ nhất. “Vậy không được, sao có thể để sư tỷ mệt nhọc đây. Phải làm cũng để cho ba người bọn họ làm, bây giờ thịnh hành chính là người chống nấu ăn trong gia đình, chính là người đàn quản lý vấn đề về ăn uống là chủ yếu, phụ nữ chúng ta chỉ cần hưởng phúc là tốt.”

“Xem đi sư tỷ. Nhã Nhã nô dịch chúng em như vậy đấy.” Hạ Tĩnh Thiên muốn kể khổ với Thấm Tuyết mà nói. Trang Nhã Khinh nô dịch bọn họ cỡ nào, chuyện gì cũng do bọn họ làm, bọn họ đáng thương cỡ nào.

Nói đến Thấm Tuyết luôn cười không ngừng.

Cố Triệt bên cạnh căn bản không được đề cập tới. Trang Nhã Khinh nhìn ra nên sau đó tìm một đề tài, cũng để Cố Triệt có thể tham dự vào “Triệt, anh có biết nấu cơm hay không?”

Cố Triệt nói: “Biết một chút.”

Vốn là giống như gia đình Cố Triệt hthì không thể biết những thứ này. Nhưng Cố Triệt được đào tạo không như vậy. Thứ nhất, Cố Triệt không ở nhà thường xuyên, ở trường học hoặc là dã ngoại huấn luyện sinh tồn... Không biết làm thì ăn cái gì?

Chính là bắt được con thỏ cũng không thể ăn, chẳng lẽ ngày ngày ăn quả dại? Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, là Chư Tiêm Nhiên để Cố Triệt học tập. Chư Tiêm Nhiên chính là người phụ nữ mà mười ngón tay không dính nước xuân. Vốn là Cố Tử Mặc cũng không biết, Chư Tiêm Nhiên sẽ không làm lại kén chọn, cho nên để Cố Tử Mặc học. Cố Tử Mặc đi học rồi thành một người lành nghề.

Có Cố Triệt, anh cũng lớn rồi. Chư Tiêm Nhiên đã có suy nghĩ để anh học tài nấu nướng, còn có Cố Tử Mặc phải tranh thủ thời gian tới dạy Cố Triệt học nấu nướng. Cho nên, tổng quát mà nói thì tài nấu nướng của Cố Triệt vẫn có thể.

“Ha ha, xem ra Nhã Nhã nói không sai, bây giờ phòng bếp cũng là thiên hạ của đàn ông.” Thấm Tuyết cười cười.

Đối với Cố Triệt, Thấm Tuyết hài lòng một trăm phần trăm. Quả nhiên nhân tài như vậy mới xứng với Nhã Nhã. Vị hôn phu của Nhã Nhã, lần trước khi cô đến xem bệnh thì thật sự vô cùng đáng tiếc vì Nhã Nhã, tương lai phải gả cho một người đàn ông như vậy. Đều là đàn ông họ Cố, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?

Chỉ là Nhã Nhã tìm được hạnh phúc của mình, dĩ nhiên vì Nhã Nhã nên vui vẻ từ trong thâm tâm.

Mới trở về, bọn Phá Trần chưa kịp nói chuyện Cố Triệt mới là vị hôn phu của Nhã Nhã cho Thấm Tuyết. Cho nên Thấm Tuyết cũng không biết chuyện. “Em nghĩ tất cả mọi người đều biết nấu nướng, chúng ta có muốn đấu một chút xem ai lợi hại hơn không?” Trang Nhã Khinh đề nghị.

Hai người phản đối, Thấm Tuyết ủng hộ. Cho nên hiện tại điểm số là 2-2. Còn chưa tỏ thái độ chính là Cố Triệt và Phá Thương.

“Em mới không cần so tài nấu nướng với cậu ấy đó.” Phá Trần nói. Trên mặt tình cảm mình ấy cũng thua bởi cậu ấy rồi, chẳng lẽ còn muốn trên phương diện nấu nướng cũng thua nữa? Bây giờ Nhã Nhã đã nhớ tài nấu nướng của mình rồi, cũng không thể để cậu nhóc Cố Triệt thay thế được.

“Đúng vậy.” Hạ Tĩnh Thiên phụ hoạ.

Kể từ khi Cố Triệt xuất hiện, trên căn bản là hai người càng ngày càng giống nhau.

“Cố Triệt, ý của anh sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.