Sự tình qua đi rất lâu rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn bội phục năng lực biểu đạt của Triệu Trí Lược, lúc ấy thái độ của cậu đã không thể dùng giật mình hoặc là tức giận để hình dung. 
Đó là rối rắm không thể tin, lại sảm tạp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, và tự hào nhà có con gái mới lớn, hơn nữa là nồng đậm ghen tuông khi vật sở hữu của mình bị cướp đoạt. . . . 
Ở Triệu Nhiễm Nhiễm xem ra, nhiều nét mặt có độ khó cao như thế lại có thể biến chuyển liền nhau, thật sự là một kỹ thuật. 
Em trai Triệu tiến lên mấy bước, trợn mắt nhìn Giang Tiềm một cái, kéo chị gái Triệu tới bên cạnh mình, nổi giận, "Chị đang làm gì hả?" 
Vậy mà chị gái Triệu ở trước mặt em trai Triệu căn bản cũng không biết ngượng ngùng là gì, liếc mắt xem thường trừng cậu, "Em không thấy sao?" 
Triệu Trí Lược lôi kéo cô đi xa mấy bước, đưa lưng về phía Giang Tiềm, nhỏ giọng lại tức giận rống, "Hai người mới quen mấy ngày, em thấy chị là cần ăn đòn." 
Triệu Nhiễm Nhiễm cứng cổ cãi lại cậu, "Em mới gặp người ta lần đầu tiên đã kêu người ta là anh rể rồi, hơn nữa, chuyện này em cũng không phải chưa trải qua, em đều được sao chị lại không được?" 
Triệu Trí Lược tức giận nâng bàn tay lên, dọa cô co rụt cổ lại, làm bộ khiếp sợ nói, "Người ta, người ta tò mò nha, em đã nếm thử rồi." 
"Chị nói mò gì đâu." ánh mắt của Triệu Trí Lược khẽ né tránh. 
"Nếu không thế nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-chi-co-len/209319/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.