Triệu Nhiễm Nhiễm bớt thời giờ hồi báo tình huống tiến triển với Giang Tiềm, nói anh nấu cơm ăn ngon, người cũng vô cùng tốt. Bởi vì cô không có kiêng ăn ở trước mặt Giang Tiềm, ăn sạch há cảo thịt heo, Triệu lão gia còn xưa nay chưa thấy biểu dương cô mấy câu, hơn nữa bày tỏ có thể dẫn người trở lại trước khi ngảy nghỉ của Giang Tiềm kết thúc, Triệu Nhiễm Nhiễm còn chưa nuốt xuống cục thịt bò, sợ đến thiếu chút nữa nghẹn lại. 
Dĩ nhiên, Triệu Trí Lược cũng phát biểu ý kiến, không gì khác công kích, chê bai, Triệu Nhiễm Nhiễm nói không lại cậu, trực tiếp bấu người, hai đầu ngón tay véo xuống một vòng nhỏ trên cánh tay Triệu Trí Lược, "Có cái miệng chỉ biết chê bai người ta, trước mặt chị mà dám chê đối tượng của chị, muốn bị bấu có phải không?" 
Triệu Trí Lược sớm đã chắc chắn bị bấu rồi, bình tĩnh nói, "Mẹ, thấy không, đây gọi là con gái hướng ra ngoài." 
Triệu phu nhân cũng nghe một lúc lâu, nghe trong giọng điệu của con gái sớm đã không còn vẻ gượng ép ban đầu, ngược lại rất hưng phấn, cũng hơi an tâm lại, gõ khay một cái, "Được rồi, hai con mau ăn cơm đi, ăn cũng ngăn không được miệng." 
Ăn xong cơm tối, Triệu Nhiễm Nhiễm và Triệu phu nhân ở phòng bếp rửa chén, hai mẹ con nhỏ giọng nói chuyện. 
Triệu phu nhân: "Nhiễm Nhiễm, đừng nghe ba con nói càn, này Giang Tiềm có tốt hơn cũng phải để ý kỹ, đừng gấp gáp dẫn về nhà." 
Triệu Nhiễm Nhiễm: "Mẹ, mẹ không thích Giang Tiềm sao?" 
Triệu phu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-chi-co-len/209316/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.