Ngày lên đường, buổi sáng trời còn chưa sáng Triệu Nhiễm Nhiễm đã rời giường, bên người ôm cái túi nhỏ đựng mấy bộ y phục, còn lại thật là không mang đến. 
Triệu Trí Lược muốn đưa cô ra trạm xe, nhưng bị cô cự tuyệt, đây cũng không phải là tác phong bình thường, Triệu Nhiễm Nhiễm không được tự nhiên cúi đầu trong ánh nhìn chăm chú của em trai. 
Rõ ràng có tật giật mình. 
Trương Lam và Dương Chấn Chấn đã đợi ở trạm xe lửa, Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn thấy người liền cằn nhằn bảo giao ra 1000 đồng, bị Trương Lam kêu một câu 'see you' rồi đá lên xe lửa. 
. . . . . . . . . . . . 
Ngồi xe sáu tiếng, cách núi cách sông, lòng của hai người phải dựa vào chặt hơn mới có thể bởi vì sắp gặp mặt mà tâm thần thấp thỏm, cho dù là vội vã cũng vượt qua núi sông để đến. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy cự ly quá gần, việc mình làm cho Giang Tiềm thật sự quá tầm thường. 
Nhưng, cuối cùng có thể gặp mặt. 
Bây giờ Triệu Nhiễm Nhiễm, ngồi bên cửa xe suy ngẫm, gò má trơn bóng, toàn thân tản ra hơi thở hạnh phúc, khóe miệng khẽ nâng lên, một mình đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, nhìn như thế nào cũng giống một loại phong cảnh, chàng trai ngồi ở đối diện vẫn đỏ mặt len lén quan sát cô. 
Cô nghĩ tới tất cả về Giang Tiềm liền thật tâm mỉm cười, giống như trong lòng ẩn dấu bí mật không có ai dòm ngó, bí mật này chỉ thuộc về bọn họ với nhau. 
‘ Với nhau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-chi-co-len/1223032/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.