Chương 67: Dường như nàng cho rằng đây là đang trừng phạt, nhưng…chẳng lẽ đây không phải là đang thưởng hay sao?
Tạ Từ mỉm cười ôm cổ Tạ Vô Độ càng chặt, kề sát hắn làm nũng: “Chơi mệt rồi, ôm ta trở về phòng đi.”
Mấy người Lan Thời bị hành động vừa rồi của nàng dọa sợ không nhẹ, trái tim cũng vọt lên, cũng mau Vương gia vững vàng đỡ được người, trái tim mới về lại lồ ng ngực. Các nàng hoảng hồn chưa tỉnh, thấy Tạ Vô Độ ở đây thì cúi đầu lui xa chút, đi theo sau bọn họ.
Tay Tạ Vô Độ ôm lấy nàng, bế người vững hơn nữa, lững thững đi về tẩm gian của nàng. Đi qua bậc thang và cửa, vào trong chính sảnh, Tạ Từ buông một tay ra, chỉ vào cái bàn bên cạnh, ý bảo nàng muốn uống nước.
Tạ Vô Độ đặt nàng lên bàn, lấy ấm trà sứ trắng bên cạnh rót cho nàng chén nước trà. Nước trà không nóng không lạnh, ầm áp vừa đủ. Tạ Từ cầm chén trà, ngửa đầu uống hơn một nửa, nước trà ấm áp chảy vào trong cổ họng, thấm vào tim phổi, nàng bị sắc, che miệng nghiêng đầu ho khan.
Ho xong, buông chén trà xuống, đôi chân thon thả đung đưa bên cạnh bàn, hỏi Tạ Vô Độ: “Có manh mối gì về tên ghê tởm kia không?”
Nàng ngay cả tên của Tư Mã Trác hay cái danh Ngũ hoàng tử cũng không muốn gọi, chỉ gọi hắn là cái tên ghê tởm, ngay cả đồ này đồ kia cũng không gọi.
Đột nhiên đồ ghê tởm vô duyên vô cớ mất tích, nàng đang ngóng trông hắn chết, nhưng nếu hắn chết ở Đại Yến, e là sẽ có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai quốc gia.
Tạ Vô Độ cúi đầu, dùng ngón tay lau vệt nước đọng bên khóe môi nàng, nói: “Có chút manh mối.”
Tạ Từ nói: “Vậy thì tốt rồi.” Rồi lại nhíu mày, nàng vẫn không rõ, chuyện của mình sao lại liên lụy đến Tư Mã Trác. Nàng chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này nàng không muốn tin lắm.
Dường như Tạ Vô Độ hiểu thấu được suy nghĩ của nàng, ngón tay dừng trên cánh môi nàng: “Đừng nghĩ đến những chuyện này.”
Hắn không giải thích, nếu để Tạ Từ tiếp tục nghĩ đến việc chuyện này là do Tiêu Thanh Y gây nên, vị trí của Tiêu Thanh Y trong lòng Tạ Từ sẽ rớt xuống rất nhiều.
Tạ Từ cười cười, đung đưa chân, lại hỏi đến chuyện của người xa phu kia. Tạ Vô Độ không quên, lệnh Thường Ninh đi điều tra, xa phu kia còn chưa thành gia, gia cảnh bần hàn, không có người thân nào khác.
Chẳng trách hắn nguyện ý để Tạ Từ rời đi mà không sợ bị Tiêu Thanh Y trừng phạt, liên lụy đến người nhà. Thì ra là bởi vì trong nhà hắn đã sớm không còn ai có để mà liên lụy nữa, chỉ còn một mình hắn, không có gánh nặng gì cả.
Nhưng mà… bây giờ hắn đã chết rồi, thậm chí cũng không có ai có thể nhặt xác giúp hắn. Tạ Từ nghĩ đến bản thân, nếu cha mẹ nàng đã sớm mất, nàng cô độc một mình trên đời này, có lẽ nàng cũng sẽ cô đơn như xa phu kia.
Nhưng thứ nàng sợ nhất là cô đơn, nàng thích sự náo nhiệt.
Tạ Từ bĩu môi, cảm xúc rõ ràng đã đi xuống, nghiêng người tựa vào vai Tạ Vô Độ, cúi đầu mở miệng: “Hắn đáng thương quá, hắn đã chết, có lẽ ngay cả một người đau lòng cho hắn cũng không có. Nếu không phải vì ta, có lẽ hắn sẽ không phải chết. Tạ Vô Độ, huynh bảo người nhặt xác rồi an táng cho hắn được không?”
“Ừm, đã bảo Thường Ninh đi làm rồi.”
Tạ Từ ừm một cái, ghé đầu lên vai hắn không nói chuyện. Hai người dịu dàng dựa sát vào nhau một hồi lâu, nhóm tỳ nữ không dám quấy rầy, đứng đợi ở ngoài cửa.
Tạ Vô Độ vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi cảm xúc của nàng, đột nhiên mở miệng: “A Từ…”
Lời còn chưa dứt lại nghe thấy Đan Thời ở ngoài cửa nói: “Tiểu thư, Điền cô nương đến.”
Tạ Từ rời khỏi vai Tạ Vô Độ, ngồi thẳng người, nhảy từ trên bàn xuống, tâm trạng u ám lại phấn khởi hơn chút, “Mau, mời nàng ấy vào.”
Tạ Vô Độ cười như không cười nhìn Tạ Từ, hiển nhiên còn có lời khác muốn nói, có chuyện khác muốn làm, Tạ Từ thè lưỡi, đẩy bả vai hắn, tống người ra khỏi cửa.
“Huynh về Tễ Tuyết đường trước đi, lát nữa nói sau. Ta đi gặp Hạnh Đào.”
Dứt lời thì nâng váy đi ra trước cửa.
Tạ Vô Độ nhìn bóng dáng nàng, khóe miệng khẽ nhếch, cụp mắt xoay người.
-
Trong lòng Điền Hạnh Đào không yên, đi theo sau Đan Thời, đi xuyên qua đình viện đến Vô Song các. Hôm qua Ngọc Chương trưởng công chúa đột nhiên đến Điền phủ, cả nhà bọn họ cực kỳ bất an, tiếp đãi Ngọc Chương trưởng công chúa, không ngờ Ngọc Chương trưởng công chúa lại không kiêu ngạo chút nào, còn rất hòa ái nói chuyện với Điền Hạnh Đào.
Đầu tiên là trưởng công chúa hỏi thăm tình hình của Điền Hạnh Đào một chút, Điền Hạnh Đào trả lời từng câu một. Lúc đối diện với trưởng công chúa, Điền Hạnh Đào vừa kính sợ, kính sợ dũng khí và tư thế oai hùng năm đó của trưởng công chúa, mà cũng vừa có tâm trạng phức tạp, tâm trạng phức tạp là vì Tạ Từ.
Cho dù Tạ Từ chưa từng kể rằng trưởng công chúa đối xử với nàng như thế nào, nhưng Điền Hạnh Đào đã từng lờ mờ nghe được một chút.
Trưởng công chúa trước kia đối xử với Tạ Từ cực kỳ tốt, có thể nói là vô cùng nuông chiều, nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, thì lại luôn đối xử lạnh mắt, còn chưa từng thấy bà ấy đến gặp Tạ Từ, mặc dù có đôi khi bọn họ gặp nhau trên đường, cũng chỉ nhìn Tạ Từ bằng ánh mắt phức tạp. Trong nhà Điền Hạnh Đào hạnh phúc, mẹ đối xử với nàng ấy rất tốt, đương nhiên cho rằng trưởng công chúa tuyệt tình, cho dù nói như thế nào thì cũng đã sống với nhau mười năm, không phải sao?
Điền Hạnh Đào cố lấy dũng khí, hỏi thẳng: “Trưởng công chúa và thần nữ chưa từng xuất hiện cùng nhau, không biết hôm nay trưởng công chúa bỗng nhiên đến phủ, là vì chuyện gì?”
Sắc mặt trưởng công chúa thay đổi, dường như hơi khó xử, đầu tiên là bà ấy thở dài, sau đó lại cười khổ một tiếng, nhắc đến Tạ Từ.
“Hôm nay bản cung đến, thật ra là muốn hỏi ngươi một chút, A Từ gần đây thế nào?”
Điền Hạnh Đào cảm thấy đáp án này rất ngoài ý muốn, không ngờ trưởng công chúa lại hỏi tình hình của Tạ Từ, nàng ấy còn tưởng rằng trưởng công chúa là một người tuyệt tình tuyệt nghĩa. Điền Hạnh Đào đánh giá biểu cảm của trưởng công chúa, lại nghĩ tới những biểu cảm trước đây của Tạ Từ, bỗng nhiên cảm thấy có phải giữa hai người này có hiểu lầm gì đó hay không, lòng cũng bất giác mềm xuống, nói một vài chuyện xảy ra sau khi nàng ấy và Tạ Từ quen biết, đương nhiên trong đó cũng có chuyện của Tạ Vô Độ.
Sau khi trưởng công chúa nghe xong, vẻ mặt hơi phức tạp, nói với Điền Hạnh Đào: “Thấy nàng sống vui vẻ, bản cung cũng yên tâm rồi. Đa tạ ngươi đã chăm sóc nàng, trước giờ nàng ở kinh thành không có một người bạn nào, bây giờ lại có thể kết giao với ngươi, chắc có lẽ ngươi là một người rất bao dung tính tình của nàng.”
Lúc nghe đến đó, Điền Hạnh Đào cảm thấy hơi kỳ lạ, biểu cảm của trưởng công chúa có vẻ rất nhớ Tạ Từ, nhưng trong lời nói này lại cho rằng đương nhiên là tính cách Tạ Từ rất xấu, cho nên mới không có bạn, mà có thể kết giao với nàng, cũng bởi vì nàng ấy có thể bao dung tính cách của Tạ Từ.
Điền Hạnh Đào nghĩ, dường như trưởng công chúa đã xem nhẹ những ưu điểm của Từ Từ.
Nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, nàng ấy chỉ lắc đầu, nói với trưởng công chúa là thật ra Từ Từ cũng có rất nhiều ưu điểm, quan hệ giữa hai người thật ra là Từ Từ chăm sóc nàng ấy nhiều hơn.
Lúc trưởng công chúa nghe xong, vẻ mặt lại thay đổi, dường như cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy nàng ấy nên nghĩ nhiều hơn chút mới đúng, Điền Hạnh Đào thở dài, lại đi nhanh hơn. Còn chưa tới Vô Song các đã nghe được giọng nói quen thuộc: “Hạnh Đào.”
Điền Hạnh Đào dừng bước, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, không khỏi đỏ mắt. Tạ Từ nhanh chóng đi tới, giữ chặt tay Điền Hạnh Đào, Điền Hạnh Đào cúi đầu, hai mắt đẫm lệ.
“Từ Từ, ngươi không sao thì tốt rồi.” Điền Hạnh Đào vừa nói xong lời này thì bật khóc nức nở.
Nàng ấy hối hận muốn chết, hôm qua sau khi trưởng công chúa nói chuyện với nàng ấy xong, lại giả vờ bảo nàng ấy giúp đỡ, xin nàng ấy hãy hẹn Tạ Từ ra ngoài, nói là bởi vì quan hệ với Võ Ninh vương không tốt, không muốn nhìn thấy bà ấy.
Uổng cho nàng ấy còn ngu ngốc tin là thật, thật sự giúp bà ấy hẹn Tạ Từ.
Kết quả… Sau đó lại nghe nói đã xảy ra chuyện, Điền Hạnh Đào hối hận xanh cả ruột, lo lắng muốn chết. Lúc ấy nàng còn ngây thơ mà nghĩ, trưởng công chúa có thể nối lại tình xưa với Tạ Từ, cho nên mới lệnh cho tỳ nữ đi quan sát kết quả. Không ngờ kết quả này lại là Võ Ninh vương cho người tìm đến chỗ nàng ấy, vẻ mặt lo lắng, nàng ấy mới biết thì ra trưởng công chúa thật sự đã lừa Tạ Từ đi.
Điền Hạnh Đào khóc kể hết chuyện hôm qua ra, nức nở nói: “Ta thật sự không cố ý đâu, cũng may là cô không sao.”
Tạ Từ nở nụ cười, vươn tay lau nước mắt cho nàng ấy, “Được rồi được rồi, đừng khóc, ta không sao rồi.”
Tạ Từ kéo tay Điền Hạnh Đào, dẫn nàng ấy về Vô Song các, lệnh tỳ nữ pha trà. Điền Hạnh Đào khóc thút thít, vẫn lau nước mắt.
“Được rồi, không trách cô. Đều tại bà ấy, bà ấy rất biết cách lừa người.” Tạ Từ mím môi cười, buông tiếng thở dài, lúc ấy nàng cũng bị Tiêu Thanh Y lừa đi.
Giọng Điền Hạnh Đào mang theo sự nức nở đáp: “Ừm! Bà ấy rất biết cách lừa người! Sau này ta sẽ không bao giờ… tin bà ấy nữa.”
Tạ Từ nhìn bộ dáng này Điền Hạnh Đào, cảm thấy khá đáng yêu, cười nói: “Đúng vậy, sau này chúng ta sẽ không bao giờ để ý đến bà ấy nữa!”
Điền Hạnh Đào nâng tay lau nước mắt, nặn ra một nụ cười.
Tạ Từ cũng cười theo, không nói cho nàng ấy biết, Tiêu Thanh Y không chỉ lừa nàng, còn muốn đưa nàng đến nơi hẻo lánh, thậm chí còn muốn để Tư Mã Trác đưa nàng đi. Tiêu Thanh Y giả bộ mẹ con thâm tình như vậy, lại có thể làm ra chuyện ác độc như thế, quả thực khiến người ta lạnh sống lưng, chuyện không có gì vui vẻ như vậy, không nên nói cho Hạnh Đào.
Điền Hạnh Đào chậm chạp nói chuyện với Tạ Từ, khi Tạ Vô Độ trở về là khoảng giờ Mùi, đợi Điền Hạnh Đào rời khỏi đã là giờ Dậu. Hắn còn có việc muốn nói với nàng, chờ đến hơi mất kiên nhẫn.
Khó khăn lắm mới đợi người rời đi, Tạ Vô Độ lập tức tiếp bước qua tìm Tạ Từ.
Tạ Từ thấy Tạ Vô Độ đến, nói: “Đang định mời huynh tới đây.”
Hoàng hôn buông xuống, mây chiều kết hợp, bóng cửa sổ ngả về Tây. Tạ Từ đẩy cao Tuyết Phu trên tay về phía trước, vén cổ tay áo thêu đóa hoa hải đường nhỏ lên, để lộ da thịt trắng nõn, và vết thương đã bớt hồng. Vết thương được bôi cao Tuyết Phu lúc sáng, lúc này đã nhạt đi.
Tạ Vô Độ nhìn chằm chằm hộp gỗ tử đàn khắc hoa sen mà nàng đẩy tới, không hiểu ý lắm.
Tạ Từ vén cổ áo xuống, lấy khăn lau son phấn đi, lộ ra chứng cứ của việc ác mà hắn đã làm.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, khẽ cắn răng: “Sáng nay ta ngủ dậy, bọn Lan Thời đều thấy hết rồi. Nếu để bọn họ thấy những dấu vết này trên người ta, ta sẽ ngượng chết mất. Nhưng không bôi cao Tuyết Phu, lỡ như để lại vài vết sẹo thì xấu chết được.”
Đầu ngón tay trắng nõn của nàng khẽ gõ hộp gỗ, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tạ Vô Độ hiểu ý mà xoa xằm, lấy hộp gỗ nhỏ kia qua, mở nắp, ý cười hiện trong mắt.
Dường như nàng cho rằng đây là đang trừng phạt, nhưng…chẳng lẽ đây không phải là đang thưởng hay sao?
Lời này Tạ Vô Độ không nói ra, chỉ lấy đồ rồi đi theo sau Tạ Từ, đi qua bốn bức bình phong hoa sen, vào trong tẩm gian. Bọn Lan Thời đã được Tạ Từ phân phó đến trong viện làm việc, lúc này ở gần cửa phòng không còn ai.
Hai tay Tạ Từ đan vào nhau, ngả người lên cái gối thêu kim tuyến, hai má dán lên hai mu bàn tay, híp mắt nghỉ ngơi, dường như mọi chuyện không thuộc sự quản lý của nàng, giao hết lại cho người chưởng quầy. Tạ Vô Độ ngồi xuống cạnh giường, tầm mắt chần chừ một lát trên bộ y phục đẹp đẽ quý giá mà phiền phức của nàng.
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu đỏ tươi, trước ngực dùng kim tuyến thêu một khóm hoa ly, vừa lúc hoa nở. Màu đỏ tươi và màu vàng là những màu rất nổi bật, mặc trên người cũng dễ giọng khách át giọng chủ*, nhưng mặc lên người Tạ Từ lại là bổ sung thêm cho nhau.
* cái phụ át cái chính, trong trường hợp này là chỉ màu sắc y phục át mất người mặc
Tầm mắt Tạ Vô Độ dừng ở đai lưng đang thắt trên eo nàng.
Chương 68: “Trở thành thê tử của ta được không?” (2)
Trên đai thắt một cái nơ bướm xinh đẹp, ngón tay thon dài của Tạ Vô Độ đặt lên nơ bướm, khẽ kéo một cái đã cởi được đai lưng ra. Y phục vàng ròng lập tức hơi rủ xuống, nhưng hiển nhiên đây không phải toàn bộ. Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt chần chừ trên lưng nàng một phen, tiếp tục tìm điểm mấu chốt tiếp theo.
Vốn Tạ Từ còn đang vui vẻ nằm thảnh thơi, thầm nghĩ, y phục nàng mặc sáng nay rất phức tạp, vài người Lan Thời Trúc Thời mới giúp nàng mặc xong, lúc này muốn cởi đương nhiên cũng không dễ dàng. Ngoại trừ đai lưng thắt eo ra, sau chỗ thắt lưng còn có một nút kết, bên trong còn có một loạt cúc cài.
Nàng mang tâm tư trêu đùa, khóe môi khẽ cong lên, đợi hắn bị làm khó.
Nhưng hiển nhiên là Tạ Từ đã xem nhẹ trí thông minh của Tạ Vô Độ, cũng đoán sai quyền chủ động và bị động giữa hai người.
Đúng là Tạ Vô Độ có bối rối một lát, nhưng rất nhanh sau đó đã tìm được nút kết trên eo nàng, chỉ còn lượt cúc cài kia.
Ánh hoàng hôn vàng nhạt dần biến mất, ánh sáng dần trở nên tối mờ, từ song cửa thổi tới một cơn gió se lạnh. Tạ Từ ngả người lên gối dựa, cảm nhận được bàn tay Tạ Vô Độ lướt trên lưng nàng, dừng lại ở bên sườn, lòng bàn tay dày rộng của hắn truyền tới nhiệt độ cuồn cuộn, truyền qua da thịt nàng.
Tạ Từ suy nghĩ một chút, xoay đầu, đổi thành nằm úp sấp một bên.
Lòng bàn tay Tạ Vô Độ đang dán lên bên eo nàng, sờ s0ạng một phen, tìm được loạt cúc cài kia. Nàng bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, nhưng Tạ Vô Độ luôn rất thông minh, dường như là nàng tự tìm nhàm chán.
Ngón tay Tạ Vô Độ hoạt động ở bên eo nàng, rất nhanh đã cởi xong cúc cài. Ngón tay thon dài của hắn giữ chặt góc áo, khẽ kéo một cái, bộ y phục kia dần dần rơi xuống, như biến thành một bãi nước, chảy qua lưng nàng, không giữ lại một chút nào, để lộ tấm lưng tr ắng nõn của nàng.
Lại một đợt gió, Tạ Từ chợt lạnh run, rụt rụt bả vai lại. Xương hồ điệp trên lưng nàng khẽ rung, cuối cùng Tạ Từ cũng hồi thần lại, không đúng, sao lại cảm thấy… nàng giống như đang phạt chính mình hơn?
Nàng nghe thấy âm thanh hắn cầm lấy hộp gỗ cao Tuyết Phu, rất nhẹ. Lại một lát sau, ngón tay hắn đặt lên lưng nàng.
Cao Tuyết Phu lành lạnh, ngón tay lại ấm áp, vừa vặn hóa lỏng cao Tuyết Phu, thấm vào da thịt nàng. Cảm giác ấm áp và man mát đan vào nhau, Tạ Từ căng thẳng.
Hắn bôi rất chậm, động tác cũng rất nhẹ, giống như lông chim quét qua. Từ chỗ này đến chỗ khác. Tạ Từ mở mắt ra, cắ n môi dưới, cằm kề sát gối dựa, chìm vào trong sự mềm mại của gối dựa.
Tay Tạ Vô Độ chậm rãi rời khỏi lưng nàng, cuối cùng cũng bôi xong phần sau lưng, còn trên đùi nữa. Tạ Từ vội vùi mặt vào trong gối đầu, hô hấp cũng rối loạn, ngón tay co lại, thúc giục hắn: “Có thể nhanh lên hay không.”
Tạ Vô Độ không đáp lời nàng, ánh mắt lưu luyến, rất lâu sau, ánh tà dương gần như đã bao phủ bầu trời xanh trong, trong đình bắt đầu thắp đèn. Không có ai tới gần tẩm gian bên này, nhưng có thể nghe thấy tiếng các tỳ nữ đang làm việc ở phía xa xa.
Cuối cùng Tạ Từ cũng nghe thấy Tạ Vô Độ nói: “Xong rồi, còn chỗ khác nữa.”
Tạ Từ nghe theo, xoay người đối diện với Tạ Vô Độ. Tầm mắt đối nhau, đột nhiên hai má Tạ Từ ửng đỏ. Nàng đang nằm thẳng, bởi vậy liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy núi tuyết, nàng nhất thời không biết tình huống bây giờ xấu hổ hơn, hay là gọi Lan Thời bọn họ tới thì xấu hổ hơn.
Nàng nhìn Tạ Vô Độ, ánh mắt hắn tối sầm, cúi đầu, dùng ngón tay quét một ít cao Tuyết Phu, chậm rãi xoa lỏng lên lòng bàn tay. Tạ Từ quay đầu đi, nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân xem nhẹ, dù sao bọn họ cũng đã thân cận hơn cả thế này rồi.
Nhưng nói tới nói lui, trên mặt vẫn ửng đỏ. Tay Tạ Từ không biết nên đặt ở chỗ nào, đành phải đặt bừa, lung tung quơ được bộ y phục vàng kim kia của mình, kéo kéo quần áo lên, phủ lên eo mình.
Nàng lờ mờ nghe được tiếng cười khẽ của Tạ Vô Độ.
Khó khăn lắm mới bôi thuốc xong, Tạ Từ nhẹ nhàng thở ra, nhưng hơi thở này còn chưa ra hết, đã cảm nhận được một xúc cảm mềm mại dừng lại trước ngực nàng. Hô hấp của Tạ Từ ngừng lại, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy đầu tóc đen nhánh của hắn động đậy trước ngực nàng.
Tạ Từ nghĩ đến cao Tuyết Phu vừa bôi xong kia, giọng điệu căng thẳng run rẩy: “… Cao Tuyết Phu không ăn được đâu.”
Tạ Vô Độ nghiêm túc hỏi: “Ồ? Thật không? Ăn thì sao? Có độc à? Sẽ chết?”
Tạ Từ quẫn bách không thôi: “Không biết, dù sao không ăn được.”
Tạ Vô Độ cười: “Vậy thì độc chết ta cũng tốt, sau này sẽ làm một đôi phu thê quỷ với A Từ.”
Tạ Từ trừng mắt nhìn hắn, hừ một cái, nói: “Phu thê quỷ cái gì… Ta là thê tử của huynh khi đưa
Cái mũi cao ngất của hắn rơi lên núi tuyết, cứng rắn và mềm mại xen lẫn vào nhau, Tạ Từ mở to mắt nhìn đỉnh màn lụa trên đầu, mơ màng. Tạ Vô Độ chậm rãi hôn lên xương quai xanh của nàng, cô, sau đó khẽ cắn lên cằm, cuối cùng mới ngậm lấy môi của nàng.
Hô hấp lưu chuyển khi hắn cúi đầu mở miệng nói chuyện trong lúc đó: “A Từ, trở thành thê tử của ta được không?”
Tạ Từ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng hắn cắn môi mình nên không mở miệng được, còn chưa nói ra đã bị nuốt vào.
Nàng chỉ ưm ưm, là đang nói, không được.
Tạ Vô Độ nhận ra nàng muốn nói gì, không cho nàng nói. Tạ Từ đỏ mắt nhìn hắn, bị hắn ôm lấy người đặt ở trong ngực. Bàn tay to rộng của hắn đặt sau lưng nàng, thong thả vuốt v e, môi dán sát tai nàng, nặng nề hỏi: “Được không?”
Nàng đang định mở miệng, môi hắn lại ngậm lấy vành tai nàng.
“…”
Nàng khẽ nhếch môi, thở nhẹ một cái.
Lúc này cuối cùng lại tới lượt hắn nói: “Cả đời.”
“Ta sẽ yêu A Từ cả đời, đối xử tốt với A Từ cả đời, kiếp này A Từ sẽ không thể rời khỏi ta, mãi mãi thuộc về ta.”
Rốt cuộc Tạ Từ cũng tìm lại được ý thức của mình, cũng tìm được đầu lưỡi của mình về, thong thả mở miệng: “Bà ấy sẽ không đồng ý, bọn họ cũng sẽ không đồng ý…”
Bà ấy là chỉ trưởng công chúa, nếu không thì bà ấy cũng chẳng hao hết tâm tư muốn đưa mình đi.
“Bà ấy sẽ đồng ý.” Tạ Vô Độ nói, ôm chặt hai tay của nàng, chôn đầu trên vai nàng, tham luyến mà si mê, “Bọn họ đồng ý hay không thì có liên quan gì?”
Nàng bỗng thấy mờ mịt, sau đó lại nói: “Nhưng mà… Có phải nhanh quá rồi không…”
Mới qua bao lâu, từ lúc bọn họ không phải huynh muội đến khi thành người yêu, mới được nửa năm.
“Sao lại nhanh? Rất chậm.” Hắn còn ngại quá chậm, cả đời dài như vậy, có rất nhiều biến cố.
Tạ Từ yên lặng, một hồi lâu sau mới nói: “…Ta hơi lo.”
Đời này có lẽ sẽ không gặp được người thứ hai như Tạ Vô Độ, không ai sẽ đối xử với nàng tốt như hắn, che chở nàng, dung túng nàng. Không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc trở thành thê tử của hắn, nhưng khi thật sự đến lúc rồi, lại không thoải mái như trong tưởng tượng, ngược lại còn bàng hoàng sợ hãi. Trở ngại giữa hai người họ, hình như vẫn còn rất nhiều, nàng sợ, sợ trưởng công chúa không đồng ý, sợ bị người khác đàm tiếu, sợ con đường mờ mịt mênh mông vô định phía trước.
Việc này nàng có thể suy xét, có những chuyện khác lại không cho phép nàng suy xét.
Màn trời từ màu xanh lam biến thành mãi mực, giống như có người đánh đổ một chậu mực nước sẫm màu, đèn trong định xa xa chiếu vào cửa phòng, hắt xuống bóng của mái hiên. Không ai dám đến đốt đèn ở hành lang, bọn họ biết đại khái trong tẩm gian xảy ra chuyện gì, nhưng không biết được nó kiều diễm đến mức nào.
Ông trời chắp bút, nhúng vào mực nước đen đậm, chấm những ngôi sao và vầng trăng trên vòm trời, lại thêm vài nét bút ít ỏi, vẽ ra bóng dáng trên ô cửa. Tạ Từ như người đi trên vách núi đá, sợ có người đến gần, càng sợ hắn không khống chế được.
Hô hấp của Tạ Vô Độ nặng nề, chui vào trong tai nàng. Nàng cảm thấy người mình rất nóng, nhưng gió đêm đứt quãng thổi vào, lại rất lạnh.
Tim nàng đập thình thịch, lúc cao lúc thấp với hắn.
Gió tối nay ầm ĩ hơn bình thường, thỉnh thoảng đập mạnh vào song cửa, khiến lòng người run sợ. Tạ Từ nghe thấy tiếng gió này, đột nhiên lo lắng cho hoa trong vườn, có thể bị gió thổi bay hay không.
Ánh trăng như đang lay động, qua một hồi lâu sau Tạ Từ mới phản ứng lại, người đang choáng váng là chính nàng. Nương theo ánh trăng, nàng nhìn thấy bông sen trên tấm bình phong.
-
Bữa tối hôm nay hơi muộn chút, Tạ Từ kiên trì đi tắm rồi mới dùng bữa tối. Nàng thay một bộ y phục đơn giản, sau khi lau khô tóc thì búi một kiểu tóc đơn giản, cắn đũa ngọc thường xuyên thất thần.
Tạ Vô Độ gắp cho nàng đũa rau, Tạ Từ nhìn theo tay hắn, tầm mắt lại dần trở về cánh tay mình. Nàng nhìn từ cổ tay đến khuỷu tay, to khỏe hơn, rồi sau đó lại im lặng.
Lúc được ngăn cách bởi vải vóc, hình như không phát hiện lại khác xa như vậy.
Tạ Từ hoàn hồn, đối diện với đôi mắt mỉm cười của Tạ Vô Độ, lập tức hung ác trừng mắt. Nàng cúi đầu ăn cơm, lại nhớ đến lời hắn nói, lo lắng cân nhắc…
Thành thân, dường như vẫn là chuyện rất xa xôi. Nàng còn nhớ rõ vào Tết năm ngoái, nàng còn đang làm nũng với a nương, nói không muốn thành hôn sớm như vậy, ít nhất cũng phải hai năm nữa.
Khi đó nhìn thấy pháo hoa sáng chói, sao có thể ngờ được sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tạ Từ thở dài, ăn cơm trước đã, có gì ngày mai lại nghĩ tiếp vậy.
Đợi ăn cơm xong, Tạ Từ đột nhiên phát hiện trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng sáng trong, nàng mới chợt nhận ra, đêm nay là Trung thu.
Chuyện xảy ra trong hai ngày này làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch, Tạ Từ căn bản không chú ý chuẩn bị đón Trung thu, lúc này mới chợt nhận ra, vội lệnh tỳ nữ đặt cái bàn vào trong đình, lại đem bánh Trung thu và rượu trái cây đến.
Phần lớn tỳ nữ vẫn còn người nhà, Tạ Từ một để bọn họ được nghỉ một đêm, lại cho thêm tiền thưởng, để bọn họ về với người nhà. Còn lại mấy người không còn gia đình, Tạ Từ cũng để cho bọn họ tự đi chơi. Vào ngày Trung thu, trong thành giải lệnh cấm đi vào ban đêm, có thể chơi thật vui.
Tạ Từ và Tạ Vô Độ ngồi bên cạnh bàn nhỏ, Tạ Từ nâng chén, nhìn về phía Tạ Vô Độ, nở nụ cười nói: “Hi vọng Trung thu sang năm chúng ta vẫn có thể ăn mừng với nhau.”
Tạ Vô Độ chạm ly với nàng, nói: “Niên niên hữu kim nhật*.”
Tạ Từ ngửa đầu uống cạn rượu trái cây: “Tuế tuế hữu kim triêu*.”
* hai câu này có nghĩa tương tự nhau là năm nào cũng có ngày như hôm nay, mang ý nghĩa cầu chúc gia chủ luôn vui vẻ, hạnh phúc, gặp nhiều may mắn như ngày hôm nay.
Nàng lại rót một ly, sau đó tưới xuống mặt đất dưới chân, kính Tạ Lâm.
Nàng thở dài, đột nhiên nổi hứng, kéo Tạ Vô Độ đi ra ngoài: “Chúng ta đi ngắm pháo hoa đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]