45-46
"Không phải ta vẫn luôn hầu hạ muội sao? Đại tiểu thư." Tạ Vô Độ sóng vai với nàng bước qua ngưỡng cửa, kéo ghế cho nàng ngồi xuống, rồi lại đứng dậy lấy bát đ ĩa, lấy cơm cho nàng, rồi lại gắp rau đưa đến tận miệng cho nàng.
Thế còn chưa đủ, hắn còn muốn đút cho nàng ăn, "A——"
Tạ Từ đỏ mặt, muốn đoạt lấy bát đũa, "Bình thường ta cũng không bảo bọn họ hầu hạ ta ăn cơm như thế này......"
Tạ Vô Độ tránh né động tác của nàng, lại đưa đồ ăn lên miệng nàng, cười nói: "A Từ, muội còn nhớ không? Lúc muội còn nhỏ, ta đã đút cho muội ăn như thế này."
Tạ Từ đương nhiên còn nhớ, dù sao nàng mới mười lăm tuổi, lúc còn nhỏ trong miệng Tạ Vô Độ, đại khái là bốn năm tuổi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện của mười năm trước. Lúc đó, Tạ Vô Độ mới mười hai mười ba tuổi, là một cậu thiếu niên mới lớn một nửa, từ nhỏ đã không biết hầu hạ người khác.
Nàng bĩu môi, trách cứ hắn:
“Lúc đó tay chân huynh còn vụng về, đút cơm cho ta mà còn làm rơi vương vãi khắp nơi.”
Tạ Vô Độ theo dòng ký ức của nàng, buồn cười: “Đúng vậy, nhất định là ta tay chân vụng về, chứ không phải A Từ quá nghịch ngợm, lại kén ăn, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn.”
Nghe hắn vạch trần tật xấu của mình, khuôn mặt Tạ Từ càng trở nên đỏ bừng hơn, "Ta không có!"
Nghe hắn kể lại chuyện ngày xưa, Tạ Từ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-do-nuong-chieu/3590362/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.