Chương 9: Nản lòng thoái chí- Giọng nói trầm thấp từ tính, Tạ Từ rất quen thuộc: “Không cho đi đâu hết.”
Tạ Nghênh Hạnh ôm lấy Tiêu Thanh Y, cũng không nói chuyện, trước sau như một chỉ dịu dàng như nước. Rất nhanh y nữ đã tới, thoa thuốc cho Tạ Nghênh Hạnh. Hai bên mặt nàng ta đều sưng lên, ánh mắt trưởng công chúa ở bên cạnh sáng chói, động tác của y nữ cẩn thận tỉ mỉ, sợ làm đau Tạ Nghênh Hạnh khiến trưởng công chúa nổi giận.
Cho dù y nữ đã cẩn thận như thế vẫn khiến cho Tạ Nghênh Hạnh bị đau đến hít mấy hơi. Tạ Từ đánh nàng ta hai bạt tai, nàng ta nhỡ kỹ, sớm muộn gì cũng có một ngày đòi lại từ trên người Tạ Từ.
Tiêu Thanh Y nghe thấy Tạ Nghênh Hạnh hít khí, lập tức lo lắng: “Có chuyện gì thế? Làm đau con rồi.”
Y nữ nhanh chóng quỳ xuống dập đầu: “Trưởng công chúa tha tội, đều do nô tỳ không cẩn thận.”
Tạ Nghênh Hạnh khuyên giải: “A nương đừng tức giận, nàng ấy không cố ý đâu, là da con mỏng.”
Rõ ràng là nên đánh người làm sai, người bị đánh còn phải nhận lỗi. Tiêu Thanh Y xoay người, tự mình lấy thuốc mỡ thoa cho Tạ Nghênh Hạnh. Bà cách rất gần, càng cảm nhận rõ mức độ đáng sợ của hai dấu tay này. Trong lúc bà thoa thuốc, lông mày chưa từng giãn ra.
Tiêu Thanh Y đau lòng không thôi, trong lòng lại có suy nghĩ đuổi Tạ Từ ra khỏi phủ trưởng công chúa. Bây giờ Tạ Vô Độ còn chưa trở về, thật ra lại là cơ hội tốt. Nếu hắn trở về, tất nhiên sẽ không đồng ý đuổi Tạ Từ đi…
Bà nghĩ đến thất thần. Nếu đuổi Tạ Từ đi quá xa, Tạ Vô Độ khó tránh khỏi cảm thấy mất hứng, nếu sắp xếp cho nàng một tòa nhà ở Thịnh An, sau này không qua lại nữa, cũng coi như vẹn toàn trước sau với tình cảm mẹ con mười năm giữa hai người.
Phục hồi tinh thần lại, đối diện với ánh mắt của Tạ Nghênh Hạnh.
“Làm sao vậy?” Tiêu Thanh Y hỏi.
Tạ Nghênh Hạnh lắc đầu, c ắn môi dưới, thử dò hỏi người huynh trưởng mình chưa từng gặp mặt kia: “A nương, vừa nãy nghe người và Từ tỷ tỷ cãi nhau có nhắc đến…”
Tiêu Thanh Y không hề muốn nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hơi trầm xuống, ngắt lời Tạ Nghênh Hạnh: “Hạnh nhi, con nghỉ ngơi cho tốt. Vốn a nương muốn ngày mai đưa con đi diện thánh, xin hoàng huynh hạ chỉ nhập vào ngọc điệp của hoàng thất. Nhưng mặt con… Chờ mặt con tốt lên, a nương lại đưa con đi diện thánh.”
Dứt lời, Tiêu Thanh Y đứng dậy rời đi.
Tạ Nghênh Hạnh nhìn bóng lưng của bà mà nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hờn giận. Đối với người a nương đột nhiên nhảy ra này, Tạ Nghênh Hạnh không thích bao nhiêu, cái nàng ta thích là thân phận trưởng công chúa của nữ nhân này, vinh hoa phú quý này.
Bởi vậy nàng ta có thể dỗ dành Tiêu Thanh Y vui vẻ mọi nơi mọi lúc, còn tưởng rằng có thể bắt được lòng của Tiêu Thanh Y, không ngờ chuyện ngày hôm nay lại khiến Tạ Nghênh Hạnh chịu nhục nhã.
Mấy ngày nay hỏi thăm nha hoàn và ma ma trong viện, biết được quan hệ giữa Tạ Từ và vị huynh trưởng kia cực kỳ thân thiết, có lẽ nào là a nương nể mặt huynh trưởng, nên mới không định đuổi Tạ Từ đi?
Lại nghe nói vị huynh trưởng kia không tới mấy ngày nữa là có thể trở về, nếu quan hệ huynh muội giữa hai người họ vô cùng tốt, chờ hắn về thì chuyện càng không dễ làm.
Tạ Nghênh Hạnh nghĩ, bỗng nhiên lại động đến vết thương trên mặt, đau đến nỗi nàng ta nhíu mày hít khí. Nàng ta phải nhân lúc vị huynh trưởng kia chưa về, đuổi Tạ Từ đi. Nhưng hôm nay Tạ Từ bị cấm túc, không dễ gặp được nàng, làm thế nào mới đuổi được Tạ Từ đi đây, Tạ Nghênh Hạnh lâm vào thế khó.
-
Cửa Vân Lang viện bị khóa lại, ngay cả phòng bếp cũng bị khóa, một ngày ba bữa cơm có người đưa đến cửa viện, ở cửa có hai ma ma khỏe mạnh canh giữ, một bước cũng không cho ra.
Ngày thường phòng bếp đều nấu những món theo khẩu vị của Tạ Từ, khẩu vị của Tạ Từ rất khắt khe, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, người bên ngoài tặng đồ gì, nàng đều không thích.
Đã cấm túc đến ngày thứ ba, thực hạp bị quăng ở một bên, Tạ Từ chống cằm, không ăn uống.
Thời tiết hôm nay trong xanh, gió mát thổi cho cây bên ngoài không ngừng lay động, thời tiết như vậy rất thích hợp để thả diều. Nhưng hôm nay nàng ngay cả cửa viện cũng không bước ra được, Tạ Từ bĩu môi, rất buồn phiền.
Mặc dù nàng tát Tạ Nghênh Hạnh hai cái, vẫn tự cảm thấy ấm ức. Dù sao Tạ Nghênh Hạnh nói xấu nàng trước, a nương không phân đúng sai mà trách nàng, sau đó a nương thậm chí còn vì Tạ Nghênh Hạnh mà định tát nàng…
Đến giờ nàng vẫn nhỡ rõ khi đó bàn tay của a nương hạ xuống, mang theo ý lạnh nhè nhẹ, thấu vào tận đáy lòng.
Bây giờ a nương cấm túc nàng vì Tạ Nghênh Hạnh, thậm chí còn không cho mở phòng bếp. Trong lòng Tạ Từ rất khó chịu, nàng đứng dậy, đi thong thả ở trong này.
Một mặt thì nghĩ, không biết bây giờ những người bên ngoài đó đã đồn đại thế nào về nàng rồi, phần lớn sẽ vỗ tay khen ngợi, nói Tạ Từ nàng cũng có thể có ngày hôm nay. Một mặt thì nghĩ, rốt cuộc khi nào Tạ Vô Độ mới trở về? Nếu hắn không về, nàng sẽ bị người ta bắt nạt chết mất— mặc dù là đói chết.
Lan Thời đi vào từ ngoài cửa, thấy đồ ăn trong bát đ ĩa không vơi đi chút nào, không khỏi thở dài, khuyên nhủ: “Quận chúa nên ăn một chút đi, đừng để bị đói bụng.”
Tạ Từ cười lạnh: “Chết đói cũng không có ai để ý. Dù sao a nương đã mặc cho bọn họ mang những thứ này cho ta ăn, bà ấy còn lo ta sẽ đói bụng hay không sao?”
Ngày ấy mặc dù nàng giận dỗi vì Tiêu Thanh Y xa cách, nhưng hết giận rồi, vẫn không dứt bỏ được phần tình thân này. Huống chi, ngày đó a nương cũng không đánh nàng thật, cũng không đuổi nàng đi, chỉ cấm túc.
Tạ Từ chống cằm, tiếp tục thở dài.
Bỗng nhiên nghe thấy chỗ cửa viện truyền đến động tĩnh, Tạ Từ nhíu mày, dẫn theo Lan Thời ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Cửa bị khóa, không nhìn rõ tình hình bên ngoài, nhưng có thể nghe được chính xác một giọng nói khiến Tạ Từ buồn nôn.
“Hai vị ma ma, xin hãy sắp xếp một chút đi. Các ngươi mở khóa ra, ta chỉ muốn tặng cho Từ tỷ tỷ một chút đồ ăn thôi, các ngươi đứng bên cạnh nhìn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thức ăn phòng bếp dâng lên Tiêu Thanh Y sẽ không hỏi đến, việc này tất cả đều do Tạ Nghênh Hạnh bày mưu tính kế.
Tạ Nghênh Hạnh nghĩ, không phải Tạ Từ nàng tự phụ sao? Vậy thì để nàng khổ sở một lần vì sự tự phụ đó đi. Trước đó nàng ta cũng từng chịu khổ ăn không đủ no, đói đến tận cùng, đừng nói là ăn gì đó, bánh bao nguội do người khác ăn còn thừa lại tiện tay ném xuống đất bị dính đầy bùn cũng có thể ăn ngấu nghiến.
Nàng ta bày mưu tính kế khiến ngự trù mang lên toàn những món Tạ Từ không thích ăn, đợi đến hôm nay lại đến tặng cho nàng vài món nàng thích ăn.
Mục đích đương nhiên không thể nào là làm việc tốt được, nàng ta đã xé rách mặt với Tạ Từ, Tạ Từ cũng sẽ không tin nàng ta có ý tốt gì.
Tạ Từ khoanh tay trước ngực, nói với Lan Thời: “Nàng ta lại muốn làm gì nữa?”
Tạ Từ không phải kẻ ngốc, sao có thể bị nàng ta hãm hại một lần nữa?
Lan Thời lắc đầu, nghe thấy cuộc đàm phán ở cửa vẫn đang diễn ra: “Vĩnh Phúc quận chúa, thật sự không được đâu, trưởng công chúa đã phân phó, ngài không được quá mức thân cận với tiểu thư.”
Mặt Tạ Nghênh Hạnh đã hết sưng vào hôm qua, dặm thêm chút phấn, nhìn qua thì không thấy gì. Trưởng công chúa lập tức dẫn Tạ Nghênh Hạnh đi diện thánh, nói với hoàng thượng việc này, hơn nữa còn thỉnh phong Tạ Nghênh Hạnh là Vĩnh Phúc quận chúa, còn thỉnh cầu thu hồi phong hào quận chúa của Tạ Từ.
Trưởng công chúa có ơn với hoàng thượng, đương nhiên hoàng thượng sẽ không từ chối.
Bởi vậy, bây giờ Tạ Nghênh Hạnh đã là Vĩnh Phúc quận chúa tôn kính, mà Tạ Từ, chỉ là loại thường dân mà thôi.
Sau khi Tạ Nghênh Hạnh được phong quận chúa, chuyện này hoàn toàn không giấu được, truyền ầm ở Thịnh An.
Y như Tạ Từ nghĩ, chỉ chưa tới một ngày đã truyền khắp kinh thành. Vì danh tiếng của Tạ Từ rất cao, lại đang được chọn là đệ nhất mỹ nhân Thịnh An, từ phượng hoàng rơi xuống đất biến thành gà, đủ loại tin đồn, thật giả khó phân.
Tạ Nghênh Hạnh ở cửa nói:
“Nhưng ta đã nghe nói Từ tỷ tỷ bốn ngày rồi chưa ăn gì cả, nếu Từ tỷ tỷ bị đói thì phải làm sao bây giờ?”
Tạ Từ nhướng mi, sao nghe giống như cáo chúc tết gà thế nhỉ.
Hai vị ma ma ở cửa kia lại bị Tạ Nghênh Hạnh thuyết phục, bọn họ mở cửa ra, để Tạ Nghênh Hạnh đi vào. Tạ Nghênh Hạnh mang theo thực hạp, vừa vào cửa đã thấy Tạ Từ đứng ở bậc thang cao nhìn xuống.
Tạ Từ nói: “Hôm nay ngươi lại muốn làm gì?”
Tạ Nghênh Hạnh mỉm cười đến gần: “Chỉ muốn đưa cho tỷ tỷ chút đồ ăn thôi, đều là món tỷ tỷ thích ăn đó.” Nàng ta nói xong, đi đến trước mặt Tạ Từ, đặt đồ trên tay vào trong tay Tạ Từ.
Đương nhiên Tạ Từ không thèm, nâng tay hất tay nàng ta đi, nhưng nàng chẳng dùng chút sức lực nào, Tạ Nghênh Hạnh lại đứng không vững, ngã xuống bậc thang, đầu đập mạnh lên tảng đá ở bên cạnh, đụng tới chảy máu.
Tạ Nghênh Hạnh còn phụ họa một câu: “Từ tỷ tỷ… đừng…”
Tạ Từ làm sao cũng không ngờ được Tạ Nghênh Hạnh lại ác với chính mình như vậy, dùng tính mạng của bản thân để hãm hại nàng.
Nàng hờ hững đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ suy yếu của Tạ Nghênh Hạnh, trong đầu lại nghĩ, sau chuyện này không biết a nương sẽ chỉ trích nàng như thế nào…
Hai ma ma và một tỳ nữ bên cạnh Tạ Nghênh Hạnh đồng thời vọt đến, ôm Tạ Nghênh Hạnh rồi kêu r3n.
“Quận chúa… Quận chúa ngài không sao chứ?”
“Mau, mau đi mời thái y, rồi đi mời trưởng công chúa.”
…
Trưởng công chúa nghe nói Tạ Từ lại ra tay với Tạ Nghênh Hạnh, Tạ Nghênh Hạnh đang hôn mê bất tỉnh, tức giận bừng bừng, vội vàng chạy tới.
Trên người Tạ Nghênh Hạnh còn mặc bộ y phục dính máu, trông như người sắp chết, Tiêu Thanh Y gấp đến đỏ cả mắt, hai thái y đi theo sau bận lên bận xuống.
Bận bịu hai canh giờ, rốt cuộc tình hình của Tạ Nghênh Hạnh cũng ổn định lại, Tiêu Thanh Y mới thả lỏng, lại quay đầu nhìn Tạ Từ.
Tạ Từ bình tĩnh nói: “A nương, ta không đẩy nàng ta, là nàng ta tự ngã xuống.”
Ấn đường Tiêu Thanh Y nhíu chặt, như không hề nghe lọt lời của nàng, chỉ mệt mỏi mà mở miệng: “Tạ Từ, ngươi đi đi. Coi như ta cầu xin ngươi, rời khỏi phủ trưởng công chúa đi, bây giờ, lập tức, lập tức. Ta chỉ ước rằng chưa từng nuôi dưỡng ngươi.”
Hô hấp của Tạ Từ khựng lại, làm sao cũng không ngờ, câu trách mắng lần này của Tiêu Thanh Y dành cho nàng lại là: Ta chỉ ước chưa từng nuôi dưỡng ngươi.
Chưa từng nuôi dưỡng ngươi…
Phủ nhận tất cả.
Tạ Từ hít sâu một hơi, tiêu hóa những câu này: “A nương…”
Tiêu Thanh Y ngắt lời nàng, lệnh Tần ma ma đuổi nàng ra khỏi phủ.
Kêu khóc om sòm không phải tính cách của Tạ Từ, cho dù đã đối mặt với tình huống như vậy.
Nàng bị Tần ma ma áp giải, đi ra ngoài một bước lại quay đầu nhìn Tiêu Thanh Y, chỉ thấy bóng dáng không hề lưu luyến của bà.
Âm mưu quỷ kế vụng về như vậy, trăm ngàn lỗ thủng… Thậm chí bà ấy còn không muốn hỏi những người ở quanh mình một câu, đã nhận định tội danh của nàng. Mỗi lần đều như vậy.
Tạ Từ bỗng nhiên cảm thấy lạnh lòng, lạnh từ đầu đến chân, rõ ràng là ngày trời nóng, nàng lại cảm thấy như rơi xuống hố băng.
Tần ma ma và một ma ma khỏe mạnh khác nhận lệnh áp giải Tạ Từ, đi về phía cửa phủ. Tần ma ma là tâm phúc bên người trưởng công chúa, biết tâm tư của trưởng công chúa, khuyên nhủ: “Ngài nên an phận một chút, trưởng công chúa có thôn trang ở ngoại ô kinh thành, ngài có thể đến đó ở…”
Chưa nói xong, Tần ma ma đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thay đổi, lời chưa nói xong nhưng cũng im bặt.
Vóc người nam tử cao lớn, đứng ở giữa đường, ngăn cản đường đi của bọn họ. Giọng nói trầm thấp từ tính mà Tạ Từ rất quen thuộc: “Không được đi đâu hết.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Cưỡi ngựa tới rồi đây.
Chương 10: Chỗ dựa- “Ta chỉ tin một mình A Từ.”
Quanh thân Tạ Vô Độ chưa tiêu tán vẻ mệt mỏi phong trần, thậm chí còn hơi tiều tụy. Vì trở về sớm, hắn đã ba ngày không chợp mắt, quầng mắt xanh đen, trong mắt có tơ máu, đều chứng minh điều này.
Tạ Từ nhìn thấy hắn, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Giống như đứa trẻ bị người xô ngã, nếu không ai nhìn thấy thì tự nó có thể đứng dậy, nhưng nếu có người nhìn thấy, thì hận không thể gào khóc thật to.
Nàng đỏ mắt, tất cả uất ức mấy ngày nay chợt ùa lên trong một khắc này.
Nhưng vẫn cố gắng không khóc.
Tạ Vô Độ nhìn hết vào trong mắt, hắn chỉ biết, nàng đã phải chịu uất ức rồi.
Tạ Từ nhìn hắn, gân cổ hỏi: “Tạ Vô Độ, huynh cũng tin nàng ta phải không?”
Nếu hắn dám đứng về phe Tạ Nghênh Hạnh, không phân đúng sai, vậy nàng sẽ… đánh hắn một trận thật đau!
Tạ Vô Độ chậm rãi đi lên, đứng trước mặt Tạ Từ. Tính nàng thế nào, hắn cực kỳ rõ, nàng có vẻ như được chiều chuộng, nhưng rất ít khi rơi nước mắt, có thể thấy lần này đã chịu không ít uất ức.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa đuôi mắt ửng đỏ của nàng, ánh mắt tối đi: “Ta chỉ tin một mình A Từ.”
Tạ Từ khẽ nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn, mím môi, nhịn nỗi chua xót kia lại. Ngón tay Tạ Vô Độ sượt qua đuôi mắt nàng, buông tay, nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt liếc qua chỗ Tần ma ma rồi liếc về.
Tần ma ma bị Tạ Vô Độ nhìn như thế thì rùng mình một cái, nhưng trưởng công chúa đã hạ lệnh, bà không thể không ngăn Tạ Vô Độ lại: “Vương gia, lão nô phụng lệnh của trưởng công chúa, đuổi Tạ Từ cô nương ra khỏi phủ.”
Tạ Vô Độ liếc mắt nhìn Tần ma ma một cái, trong ánh mắt đầy vẻ ngoan độc, Tần ma ma bất giác cảm thấy sau lưng rét run.
Nhưng bà ta là lão nhân đi ra từ trong cung, trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, ổn định tâm trạng, nói: “Vương gia…”
Lời còn chưa dứt, Tần ma ma đã bị Thường Ninh bên cạnh Tạ Vô Độ đè lại. Thường Ninh hành động nhanh nhẹn, trói người lại.
Tần ma ma không ngờ Tạ Vô Độ lại dám bất kính như vậy, mặc dù trước giờ hắn luôn nghiêm mặt lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức như thế này. Dù sao bà ta cũng là tâm phúc bên cạnh trưởng công chúa, huống chi, trước đây bà ta còn từng chăm sóc hắn.
“Vương gia, sao ngài có thể đối xử với lão nô như vậy, khi ngài còn bé lão nô từng bế ngài…”
Tạ Vô Độ cho Thường Ninh một ánh mắt, Thường Ninh liền nhét một miếng vải vào trong miệng của bà ta, sau đó xách Tần ma ma lên, đi theo Tạ Vô Độ về phía viện Thương Miểu.
Tạ Từ nhìn hành động của hắn, hơi bất an, nàng hỏi: “Làm gì vậy?”
Bước chân Tạ Vô Độ nhanh nhẹn, nói: “Làm chỗ dựa cho muội.”
Trong lòng Tạ Từ khẽ giật mình, nhắm mắt đi theo Tạ Vô Độ đến Thương Miểu viện. Trong Thương Miểu viện, thủ vệ ở cửa thấy Tạ Từ đi rồi lại quay lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thấy Tạ Vô Độ và Tần ma ma người đang bị trói như cái bánh chưng, nhất rời cảm thấy bối rối.
“Vương gia.”
Tạ Vô Độ không để ý tới bọn họ, xông thẳng vào trong viện, bị bọn họ cản lại: “Vương gia dừng bước, trưởng công chúa đang chăm sóc Vĩnh Phúc quận chúa…”
Thường Ninh ném Tần ma ma về phía họ, mấy thủ vệ bị xô ngã, Thường Ninh thuận thế ra tay, quét mấy người ngã ra đất.
Tạ Vô Độ và Tạ Từ sải bước đi qua cửa lớn của viện Thương Miểu.
Cửa viện xảy ra động tĩnh lớn như vậy, ở trong tẩm gian cũng có thể nghe thấy, Lưu ma ma đi tới, đang định răn dạy: “Làm gì thế, quận chúa vừa mới ngủ lại…”
“Vương… Vương gia.” Lưu ma ma cung kính hành lễ, trong lòng cảm thấy bối rối, không biết sao Tạ Vô Độ đã quay về rồi. Lại thấy Tạ Từ bên cạnh hắn thì đã biết sự việc e rằng không được yên ổn.
Lưu ma ma nói: “Vương gia… Trưởng công chúa vừa mới chăm sóc Vĩnh Phúc quận chúa xong, vừa mới đi ngủ…”
Tạ Vô Độ không rảnh nghe bà ta nói lời vô nghĩa, kéo Tạ Từ đi lên bậc thềm, bước qua ngưỡng cửa.
Tiêu Thanh Y đang nằm nghỉ trên tháp ở chính phòng, dây cung căng chặt còn chưa hoàn toàn thả lỏng, trong đầu toàn là gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tạ Nghênh Hạnh, bà vừa tìm lại được con gái của mình, không thể để con bé gặp chuyện không may được.
Bà định nghỉ ngơi một chút, đột nhiên lại nghe thấy động tĩnh ở cửa, huyệt thái dương nhảy dựng lên.
“Lưu ma ma, có chuyện gì…”
Đang nói chưa dứt câu, đúng lúc Tạ Vô Độ kéo Tạ Từ vào cửa.
Tiêu Thanh Y trừng mắt, hô hấp không thông.
Sao hắn lại trở về vào lúc này? Nhìn bộ dáng này của hắn, chỉ e là một đường ngựa xe mệt nhọc, nhanh chóng chạy về. Tiêu Thanh Y liếc mắt nhìn Tạ Từ phía sau hắn, buông tay đang đặt trên thái dương xuống, dịu dàng nói: “Ngươi đã về rồi sao không đi nghỉ ngơi cho tốt, đến chỗ ta làm gì?”
Tạ Vô Độ hơi cong môi, nói: “A nương không muốn thấy con, đương nhiên con sẽ không quấy rầy nếu không có chuyện gì.”
Tạ Vô Độ nhìn về phía Tiêu Thanh Y, bỗng nhiên nói: “A nương, vừa rồi ta ở trên đường nghe được lời đồn là ngài muốn đuổi A Từ ra khỏi phủ, tại sao?”
Rõ ràng hắn đang cười, lại khiến cho người ta rất không thoải mái.
“Việc này ta còn định sẽ nói với con sau, trước đây mấy hôm ta ngoài ý muốn biết được, Tạ Từ không phải muội muội ruột của con. Ta vốn nhớ đến tình cảm mẹ con, giữ nàng lại, nhưng nàng bướng bỉnh khó thuần, bắt nạt Hạnh nhi mấy lần, hôm nay lại khiến Hạnh nhi suýt chút nữa gặp chuyện không may, ta mới đuổi nàng ra khỏi phủ.” Bà dừng lại một chút, nói, “Ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Tạ Vô Độ cười khẽ, hỏi lại: “Ngài nói là, A Từ mấy lần bắt nạt người khác, có chứng cứ không? Theo ta thấy, e là nữ nhi bảo bối kia của ngài bắt nạt A Từ mới đúng.”
Tiêu Thanh Y nghe hắn nói thì sửng sốt, Hạnh nhi bắt nạt A Từ?
Đây là chuyện ma quỷ gì? Hắn có thể nghe xem bản thân đang nói gì được không?
Tạ Từ là người như thế nào, chẳng lẽ Tạ Vô Độ không biết? Hạnh nhi dịu dàng như thế, sao có thể bắt nạt Tạ Từ? Tiêu Thanh Y chỉ cảm thấy buồn cười.
“Hạnh nhi ngay cả lúc nói chuyện cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, sao con bé có thể bắt nạt Tạ Từ được?”
Tạ Vô Độ cảm thấy thật nực cười, nói: “Nói chuyện nhỏ nhẹ không có nghĩa nàng ta là kẻ yếu. A nương, chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ.”
Tiêu Thanh Y tức cười, nói:
“Hạnh nhi chính miệng nói, sao có thể là giả?”
Tạ Nghênh Hạnh nói sao thì đó là thật ư? Tạ Từ nghe mà thấy buồn cười, trước đó lòng nàng đã thất vọng và chán nản với Tiêu Thanh Y, bây giờ lại lạnh như gió Bắc thổi thẳng vào.
Tạ Từ nói: “Ta chưa bao giờ bắt nạt nàng ta.”
Tạ Vô Độ nhướng mày, nhìn Tiêu Thanh Y, “A Từ chính miệng nói, sao có thể là giả?”
Tiêu Thanh Y nhất thời á khẩu không đáp lại được. Việc Tạ Nghênh Hạnh kể cho bà lần đầu, cũng không có nhân chứng. Nhưng lần thứ hai Tạ Từ tát Tạ Nghênh Hạnh, bà tận mắt thấy.
Ánh mắt Tiêu Thanh Y lạnh lùng nhìn về phía Tạ Từ: “Vậy chẳng lẽ, ngươi muốn nói ngươi không tát con bé?”
Tạ Vô Độ quay đầu nhìn Tạ Từ:
“Đánh nàng ta?”
Tạ Từ hơi cúi đầu, ồ, chuyện này đúng là nàng đã làm. Nhưng đó là bởi vì… “Nàng ta há mồm nói xấu ta trước, hôm đó tự nàng ta thừa nhận, còn khiêu khích ta, ta không nhịn được mới đánh nàng ta.”
Tạ Từ không nhìn Tạ Vô Độ, nhưng cảm nhận được tầm mắt hắn dừng lại trên người mình.
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của Tạ Vô Độ, hắn nói:
“Đáng đánh.”
Tạ Từ khẽ giật mình, ngẩng đầu.
Tạ Vô Độ còn sợ là nàng thực sự phải chịu ủy khuất ngập trời, dù sao nàng nặng tình, đột nhiên trải qua chuyện như vậy, nói không chừng sẽ vì chút tình cảm mẹ con này mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cũng may không hoàn toàn là vậy.
Tiêu Thanh Y ở bên cạnh nghe được thì giận, nói: “Chính miệng nó đã thừa nhận rồi đấy.”
Tạ Từ lại nói: “Nhưng ta cũng chỉ đánh nàng ta mỗi lần đó. Đánh nàng ta xong, a nương…” Nàng sửa miệng, “Trưởng công chúa còn cấm túc ta trong Vân Lang viện, ngay cả phòng bếp cũng khóa lại. Tạ Nghênh Hạnh ở giữa gây khó dễ, mỗi ngày lệnh bọn họ đưa đến những món ta không thích ăn, đến hôm nay lại giả vờ giả vịt đưa đồ ăn cho ta, ta không thèm, nàng ta lại tự ngã đập đầu lên tảng đá, nói dối là ta đẩy nàng ta.”
Tiêu Thanh Y cả giận: “Câm mồm! Sao Hạnh nhi có thể lấy tính mạng của mình ra để nói xấu ngươi?”
Tạ Từ cười lạnh: “Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng ta thật sự dám làm như thế đó, lại có thể tổn thương bản thân để nói xấu ta.”
Nhưng hiển nhiên là nước cờ này Tạ Nghênh Hạnh đi đúng rồi, bởi vì Tiêu Thanh Y đã cực kỳ thất vọng về nàng, thậm chí còn nói ra câu chưa từng nuôi dưỡng đó.
Tiêu Thanh Y chỉ vào Tạ Từ, gương mặt vì tức giận mà trở nên dữ tợn, nói: “Ngươi còn nói dối?!”
Tạ Vô Độ bảo vệ Tạ Từ ở sau lưng, khẽ nói: “Lúc ấy không phải còn có người khác sao? Người đâu, gọi tất cả những người ở đó tới đây. Tra hỏi từng người một.”
Không bao lâu sau, trong Thương Miểu viện có một đống nô bộc quỳ gối. Lúc đó có tỳ nữ trong viện của Tạ Từ, tỳ nữ của Tạ Nghênh Hạnh và ma ma giữ cửa.
Tỳ nữ trong viện Tạ Từ đều nói, Tạ Từ vẫn chưa đẩy Tạ Nghênh Hạnh, tự nhiên Tạ Nghênh Hạnh lại ngã, đụng vào tảng đá, ngoài miệng còn nói xấu Tạ Từ. Mà tỳ nữ của Tạ Nghênh Hạnh lại nói lúc đó cách xa, không nhìn rõ, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ma ma giữ cửa cũng trả lời như thế.
Tạ Vô Độ vuốt cằm nhìn Tiêu Thanh Y: “Nói cách khác, không ai có thể chứng minh là A Từ đẩy nàng ta.”
Tiêu Thanh Y khó thở: “Tỳ nữ của nàng đương nhiên phải về phe nàng, lời này có thể tin được ư?”
Tạ Vô Độ chỉ cười không đáp.
Tiếng tranh cãi của bọn họ lớn như vậy, Tạ Nghênh Hạnh ở trong tẩm gian vốn không ngủ, từ lúc Tạ Vô Độ vào cửa đã bắt đầu nghe thấy hết mọi chuyện.
Nàng ta cắn cắn môi, trong lòng nghĩ, cho dù thế nào Tạ Vô Độ cũng là huynh trưởng có cùng quan hệ huyết thống với mình, huống chi nam nhân luôn thiên vị nữ nhân vừa điềm đạm vừa đáng yêu.
Tạ Nghênh Hạnh đi ra từ tẩm gian, đầu nàng ta đập vào tảng đá, băng bó bằng vải lụa, trang sức trên đầu tháo ra hết, để mặt mộc, vì mất máu nhiều nên môi cũng hơi tái nhợt. Dù ai nhìn thấy cũng thương cảm.
Nhưng cố tình, ai này không bao gồm Tạ Vô Độ.
Nam nhân trong thiên hạ có lẽ đều sẽ thiên vị nữ nhân điềm đạm đáng yêu, nhưng với Tạ Vô Độ mà nói, nữ từ trên đời này, chỉ có hai loại: Tạ Từ và những người khác.
Ngoại trừ Tạ Từ, hắn không đặt những người khác vào trong mắt.
Tạ Nghênh Hạnh nhỏ giọng khuyên can: “A nương, a huynh, Từ tỷ tỷ, mọi người đừng ầm ĩ.
Việc này là do ta mà ra, tất cả đều là lỗi của Nghênh Hạnh, cứ coi như Nghênh Hạnh tự trượt chân đi.”
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Vô Độ, trong đôi mắt rơi xuống hai hàng lệ.
“A huynh, ngươi đừng chọc giận a nương.”
Tạ Từ nhìn bộ dáng này của nàng ta thì tức giận, quay đầu, không muốn nói gì, lại sợ Tạ Vô Độ thích dáng vẻ đó, hơi do dự nhìn về phía Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ hơi đăm chiêu, Tạ Nghênh Hạnh tưởng là lòng hắn có chút dao động, muốn tiến lên kéo tay áo hắn, nói vài lời tình nghĩa, gì mà huynh muội hai người rốt cuộc đã có thể gặp lại rồi.
Không ngờ Tạ Vô Độ hất thẳng tay nàng ta ra, Tạ Nghênh Hạnh hơi xấu hổ, cứng đờ tại chỗ, nghe thấy Tạ Vô Độ nói: “Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận A Từ không đẩy ngươi, mà là tự ngươi đập vào tảng đá, lấy chuyện này hãm hại A Từ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]