Có được khẩu dụ của Thừa Bình Đế . Tề Hạo Thiên trở về Hình bộ liền mang theo nha dịch đi về phía Lục phủ , hắn ra hiệu mở cửa lớn Lục phủ ra, người gác cổng vừa thấy người ăn mặc quan phục mang theo một đám người, tuy có chút bối rối nhưng đến cùng hắn cũng là hạ nhân của phủ Thừa tướng, rất nhanh trấn định lại rồi đi vào thông báo cho phu nhân.Lúc này Lục Tuấn Đức vẫn còn ở trong cung, Lục Bỉnh Văn dù chưa bắt giữ vào đại lao Hình bộ nhưng Thừa Bình Đế để cho hắn ở nhà đợi ,chỗ nào cũng không cho đi, còn phái người canh chừng. Hắn ở trong phòng mình đợi rất nhiều ngày, mỗi ngày càng phát hỏa. "Phu nhân! Không tốt! Hình bộ Tề Hạo Thiên mang người đến phủ, nói là phụng theo khẩu dụ bệ hạ đến lục soát Lục phủ!" "Cái gì? !" Lục phu nhân mất thăng bằng chén trà trên tay cũng rơi xuống trên bàn, nhưng nàng cũng quản không đến những việc này, đứng dậy đi qua đi lại: "Làm sao đột nhiên lại đến tra cơ chứ? ! Lão gia không ở quý phủ phải làm sao mới ổn đây. . ." Một hồi lâu nàng mới trấn định lại, phân phó nói: "Người đến, mau vào cung đem lão gia gọi về!" Chính mình thì cắn răng hướng về phòng khách đi: "Canh chừng công tử đừng để cho hắn biết được, ta trước tiên đi chặn Tề Hạo Thiên kia." Tề Hạo Thiên mang người ở bên trong đại sảnh, hắn vốn định cho Lục Thừa tướng chút mặt mũi, trước tiên cùng Lục phu nhân lên tiếng chào hỏi nhưng hôm nay Lục phu nhân lại chậm chạp không ra, e sợ lại làm ra trò gì,hắn đang chuẩn bị phân phó người đi lục soát thì lại thấy Lục phu nhân đi ra. "Tề đại nhân đến là có chuyện gì? vụ án có tiến triển rồi sao?" Lục phu nhân làm phu nhân Thừa tướng,dĩ nhiên trên người có cấp bậc. Tề Hạo Thiên hướng nàng thi lễ một cái, nói: "Lục phu nhân, ta phụng khẩu dụ bệ hạ đến lục soát Lục phủ, kính xin Lục phu nhân tạo thuận lợi." Lục phu nhân sầm mặt lại tư thế lạnh lùng nói: "Nhưng có chứng cứ gì? Lục phủ tốt xấu gì cũng là phủ Thừa tướng, dễ dàng bị lục soát như vậy sao? Sau này làm sao Thừa tướng có mặt mũi trước mặt các bách quan ? !" Nàng tuy giả vờ giả vịt nhưng ánh mắt lại lơ lửng không cố định, Tề Hạo Thiên vừa thấy liền biết nàng lo lắng trong lòng càng là kiên định mấy phần, cũng không khách khí nữa, đàng hoàng trịnh trọng giải quyết việc chung nói: "Thần phụng khẩu dụ bệ hạ, Lục phu nhân nếu có bất mãn mời ngài tiến cung vạch tội thần một thể, chỉ là hôm nay nhất định phải lục soát ." Dứt lời, liền hướng ra sau liếc mắt, mọi người lập tức tản ra bốn phía lục soát. "Tề Hạo Thiên, ngươi!" Lục phu nhân thấy tình cảnh như thế, lúc này hoảng tay chân không biết làm sao. Tề Hạo Thiên cũng không để ý nàng tự mình dẫn người đi lục soát. "Tề Hạo Thiên, ngươi cùng lão gia nhà ta làm quan cùng triều, không để ý tình cảm sao? !" "Làm quan cùng triều, nếu đều là thần tử bệ hạ, bệ hạ có lệnh làm sao dám không tuân lời?" Tề Hạo Thiên mặc kệ nàng gian nan chạy theo sau lưng, nhanh chân đi vào. Lục phu nhân không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau hắn nhìn chằm chằm, chỉ ngóng trông hạ nhân có thể sớm chút đem lão gia cho gọi trở về. Đoàn người một tấc lại một tấc tìm,đem rất nhiều đồ đạc ở phủ Thừa tướng đổ lộn chổng vó lên trời ,lúc này đã đến một tiểu viện,đây giống như là tiểu viện của một tiểu thư ở. Tề Hạo Thiên giơ tay ra hiệu cho người dừng tay, hỏi Lục phu nhân một bên: "Lục phu nhân, đây chính là viện của Lục tiểu thư?" Lục phu nhân từ trước đến giờ không thích Lục Duy Trinh, nghe hắn hỏi như vậy, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, Tề đại nhân cẩn thận chút đừng buông tha manh mối!" Tề Hạo Thiên khóe miệng khẽ nhếch, để bọn nha dịch chờ ở ngoài còn chính mình tiến vào trong viện. Lục Duy Trinh cũng sớm nghe được động tĩnh bên ngoài ,lúc nàng đi ra ngoài nhìn thấy Tề Hạo Thiên, liền mỉm cười hướng hắn hành lễ, nói: "Tề đại nhân." Tề Hạo Thiên bước nhanh đến trước mặt nàng, nói: "Lục tiểu thư đa lễ, mau mau đứng lên." Chuyện cười, ngay cả điện hạ còn không cho Lục tiểu thư hành lễ, hắn dựa vào cái gì được nàng này thi lễ chứ a. "Ta phụng mệnh bệ hạ đến lục soát Lục phủ, một lúc nữa cho người ta vào trong viện nhìn một cái để ngừa vạn nhất. Lục tiểu thư xin hãy tha lỗi." Lục Duy Trinh ôn hòa đáp: "Tề đại nhân khách khí, đây là việc nên làm, Tề đại nhân cứ tự nhiên." Lục phu nhân đi vào liền thấy dáng vẻ ấy liền sửng sốt, không nghĩ tới làm sao Tề Hạo Thiên này lại có dáng vẻ nhìn Lục Duy Trinh khách khí như vậy? Tề Hạo Thiên dư quang liếc Lục phu nhân một chút, chỉ làm như không nhìn thấy, để Tiểu Bình đỡ Lục Duy Trinh tiến vào phòng còn chính mình mang người vào trong viện cẩn thận lục soát một vòng, thấy đất vẫn chưa có dấu vết mới đào lên, liền đi chào Lục Duy Trinh rồi mang người ra khỏi viện, còn phân phó người: "Ở phụ cận này động tĩnh nhỏ chút, đừng quấy rầy Lục tiểu thư." Một đám người bận bịu gật đầu tán thành lại làm cho Lục phu nhân sửng sốt một phen, Tề Hạo Thiên quả nhiên để ý Lục Duy Trinh? Người què này có điểm nào tốt chứ? Aii! thôi, có thể lợi dụng là tốt rồi. Lục phu nhân cũng không truy cứu thêm chỉ tiến đến trước mặt Tề Hạo Thiên ho nhẹ hai tiếng một lần nữa lấy ra tư thái của phu nhân Thừa tướng , lạnh nhạt nói: "Tề đại nhân,nếu ngươi yêu thích Duy Trinh nhà chúng ta, hôm nay thái độ như vậy sợ là không ổn đâu! Tuy nói Đại Tấn dân phong cởi mở, nhưng hôn nhân đại sự là do phụ mẫu chi mệnh. Tề đại nhân hôm nay như vậy, chỉ sợ lão gia không cao hứng!" Tề Hạo Thiên một mặt như thấy quỷ cũng không kịp nhớ không hợp lễ tiết, trên dưới đánh giá Lục phu nhân, kinh ngạc nói: "Ung Ninh điện hạ còn không cho Lục tiểu thư hành lễ, ta làm sao có thể được Lục tiểu thư thi lễ chứ? Lục phu nhân, tuy nói Đại Tấn dân phong cởi mở, nhưng đem nữ nhi như vật phẩm đặt ở bề ngoài như vậy ngài vẫn là người đầu tiên? Phu nhân Thừa tướng chính là như vậy sao? Nếu bệ hạ biết được không biết sẽ tức giận đến chừng nào, ngài vẫn là chú ý chút đi!" Lục phu nhân bị hắn nói như vậy thì mặt già đỏ ửng lên, mặt mũi đều không nhịn được chỉ có thể oán hận quăng tay áo, hướng về viện lạc của mình đi, không đi theo nữa. Tề Hạo Thiên nhìn bóng lưng Lục phu nhân rời đi, trong lòng thổn thức không ngớt, hắn đối với mưu sĩ bên người Công chúa tất nhiên cũng có nghe nói, cũng nghe nói Lục phủ đối với Lục tiểu thư không hề coi trọng, nhưng không nghĩ là đã đến mức độ như vậy,có lẽ ở trong mắt bọn họ Lục Duy Trinh chính là một người có cũng được mà không có cũng được, chỉ là vì duy trì danh tiếng nuôi nữ tử thôi. Hắn giờ khắc này rốt cục biết được, vì sao điện hạ những năm này muốn ân sủng Lục tiểu thư để toàn kinh thành biết đến như vậy , bằng không, Lục tiểu thư hoàn cảnh hôm nay còn không biết sẽ thê thảm đến nhường nào. Đáng tiếc, một nữ tử thông tuệ lại đầu thai trong nhà như vậy, có thể dung túng đích tử cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết tỳ nữ, nhưng đối với thứ nữ lại không có nửa phần quan ái, nếu không phải gặp được điện hạ thì viên minh châu này liền lẫn vào bên trong những hạt cát, bị hiện thực mài mòn hầu như không còn gì sau đó liền hương tiêu ngọc vẫn mà mất đi . Tề Hạo Thiên thở dài lại mang người tiếp tục lục soát. Lục Tuấn Đức đang cùng một đám đại thần ở trong cung thương lượng chính vụ, bỗng nhiên có cung nhân đến bên cạnh hắn bẩm báo: "Đại nhân, quý phủ của ngài cho người đến truyền lời, để ngài mau mau hồi phủ." gã sai vặt Lục phủ cũng không thể ra vào hoàng cung, tuy rằng Lục Tuấn Đức cùng một đám đại thần làm công điểm cách hậu cung xa xa nhưng cũng không vào được, chỉ có thể để cung nhân truyền lời. Lục Tuấn Đức nghe vậy, liền biết không ổn, không chút biến sắc đứng dậy, hướng các đại thần đang ngồi nói: "Bản tướng có một số việc liền đi trước, làm phiền chư vị đại nhân cứ tiếp tục thương thảo ." Mọi người đang ngồi dồn dập đứng dậy hành lễ: "Thừa tướng đi thong thả." Lục Tuấn Đức khẽ gật đầu liền bước nhanh hướng về ngoài cung đi, lông mày cũng nhíu chặt, một đám đại thần ở phía sau hắn nhìn nhau khẽ cười xem thường, mọi người ngầm hiểu ý lại tiếp tục thương thảo. Thừa tướng đại nhân hoành hành triều đình nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thời điểm để hắn đau đầu . Ra khỏi cung liền vội vàng lênxe ngựa, Lục Tuấn Đức mới cau mày nghiêm thanh hỏi: "Xảy ra chuyện gì? !" Gã sai vặt vội vàng hồi bẩm: "Lão gia, Tề Hạo Thiên ở Hình Bộ mang người đến nói là phụng khẩu dụ bệ hạ đến lục soát phủ đệ! Phu nhân để tiểu nhân đến bẩm báo cho ngài, nàng trước tiên kéo dài thời gian một lúc." Nghe vậy, Lục Tuấn Đức hai tay đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, cắn chặt hàm răng phun ra vài chữ: "Hồi phủ!" Bệ hạ! Ta lập quốc Đại Tấn lập bao nhiêu công lao? ! Nếu như không có ta, ngươi làm sao có thể không đánh mà thắng để thu được kinh thành? ! Làm sao có thể đem triều cục ổn định? ! Bây giờ vì một mệnh tỳ nữ như giun dế liền muốn đối với ta như vậy sao? ! Lục Tuấn Đức hai mắt đỏ chót hiển nhiên là rất tức giận, chỉ cảm giác mình như trả giá vậy. Thừa Bình Đế ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng không đè xuống còn muốn náo động to lớn đến như thế, trong lòng phẫn hận không ngớt, một quyền đánh vào thành xe bịch một tiếng dọa phu xe bên ngoài nhảy một cái,hắn lại mau mau giật roi ngựa tăng nhanh tốc độ. Xe ngựa dừng lại, Lục Tuấn Đức lập tức xuống xe hướng bên trong phủ đi, phóng tầm mắt nhìn trong phủ ngổn ngang không ít, hắn kiềm chế căm giận ngút trời đi theo gã sai vặt chỉ dẫn đến chỗ của Tề Hạo Thiên. Tề Hạo Thiên thấy hắn đến liền quy củ thi lễ một cái, đúng mực nói: "Thừa tướng đại nhân, hạ quan phụng mệnh bệ hạ đến lục soát, đã đắc tội xin Thừa tướng thứ lỗi." "Hừ, thứ lỗi? !" Lục Tuấn Đức chắp hai tay sau lưng lạnh lùng đáp một tiếng, nói: "Tề đại nhân quả nhiên thủ đoạn cao cường nhanh như vậy đã tra ra chứng cứ liền đến xin bệ hạ khẩu dụ lục soát Lục phủ rồi? ! Tìm tòi mà ra thì không sao nhưng nếu lục soát không ra, chẳng phải là để người trong thiên hạ chế nhạo sao? ! Bộ mặt bản tướng ở đâu? !Bộ mặt quan chức Đại Tấn ở đâu? !" Tề Hạo Thiên không hề bị lay động,ung dung lạnh nhạt nói: "Đại nhân lời ấy sai rồi, Ung Ninh điện hạ có nói, nếu vụ án chậm chạp không có tiến triển chi bằng lục soát,nếu tìm ra liền luận xử còn nếu lục soát không ra liền chứng minh Lục công tử trong sạch, sớm ngày kết án, đại nhân làm sao còn không cao hứng?" "Ngươi!" Lục Tuấn Đức đột nhiên bị nghẹn lại, nhất thời không có cách nào phản bác. A, được lắm Ung Ninh Công Chúa nhanh mồm nhanh miệng ! Lục Tuấn Đức oán hận quăng ống tay áo, tức giận lạnh lùng nói: "Vậy Tề đại nhân lục soát cho tốt, bằng không đừng trách bản tướng không nể tình!" Dứt lời, hắn quay người lại hướng về phía thư phòng cũng mặc kệ Tề Hạo Thiên. Tề Hạo Thiên cũng không sợ hắn uy hϊếp, mắt nhìn hắn đi xa, trong mắt tất cả đều là khinh bỉ, xoay người phân phó: "Tiếp tục lục soát." Lục Tuấn Đức tiến vào thư phòng, nhưng cũng không có vẻ tức giận như lúc nãy trái lại rất bình tĩnh ngồi ở trên ghế, xem thường ngoắc ngoắc khóe miệng. Thừa Bình Đế cho rằng hắn sẽ ngồi chờ chết sao? Nếu chỉ một chút tâm tư ấy cũng không có, hắn còn có thể cùng triều đường Đại Tấn lăn lộn vui vẻ suиɠ sướиɠ như vậy? Tề Hạo Thiên mang người tiếp tục lục soát, đem Lục phủ toàn bộ nhìn qua một lần, cuối cùng, tại một chỗ Thiên viện phát hiện một chỗ đất đã bị động qua, hắn thở phào nhẹ nhõm liền phân phó người đào ra, mấy tên nha dịch gánh cuốc bắt đầu động thủ, nhưng mấy Đại lão gia đã ra một thân mồ hôi, đào đất ba thước cũng không phát hiện điều gì không thích hợp. "Đại nhân. . . Đào được một tảng đá. . ." Tề Hạo Thiên nhíu chặt lông mày.Thi thể Đồng nhi tất nhiên còn ở trong phủ, chỉ là không ở chỗ này có thể ở chỗ nào đây. . . Hắn ở một bên bồi hồi hồi lâu, ánh mắt chạm đến đống đất vừa đào ra phát hiện trong đó pha tạp vào một loại bột màu trắng,trong đất này sao có bột màu trắng ? "Đi thôi." Dứt lời, Tề Hạo Thiên liền xoay người ra khỏi viện, một bên đi một bên suy nghĩ, vẫn không tìm được manh mối nào rồi. Một bên Lục Duy Trinh ở trong viện, nghe Tiểu Bình hồi bẩm, cũng cảm thấy khó mà tin nổi, sao tìm không thấy a. . . Nàng lẳng lặng bưng chén trà nhìn nước trong chén bình tĩnh không lay động, cẩn thận suy nghĩ. Đã có dấu vết động thổ vậy thì Đồng nhi tất nhiên đã từng chôn ở nơi đó, chỉ là bây giờ đã không còn ở đó. Thừa Phong Lâu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào Lục phủ nếu vận chuyển đồ vật ra đều sẽ phải lén lút, nhiều người theo dõi như vậy cũng không phát hiện sao?Nếu vậy Đồng nhi tất nhiên còn ở trong Lục phủ , chỉ là bây giờ tìm không được. . . Hủy thi thể sao. . . Lấy tính tình Lục Tuấn Đức như vậy cũng không phải không làm được. . . "Nếu ở trong phủ hủy thi thể để không bị người phát hiện thì phải làm sao mới tốt ?" Lục Duy Trinh mỗi lần có vấn đề không nghĩ ra thì sẽ không lên tiếng , bỗng nhiên sẽ nghe như là đang hỏi Tiểu Bình nhưng kỳ thực là đang lầm bầm lầu bầu một mình. Tiểu Bình những lần trước còn mơ hồ nghe nàng nói nhưng mấy lần sau liền rõ ràng, chỉ là lần này Lục Duy Trinh vừa nói như thế, nàng bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc thốt lên: "Tiểu thư! Ta mới vừa đi nhà bếp lấy bữa trưa thì phát hiện Tùng nhi vẻ mặt rất hốt hoảng, ta từ phía sau lưng vỗ vai nàng, nàng suýt chút nữa liền nhảy lên kệ bếp! Không biết. . ." tiếp sau đó, Tiểu Bình dĩ nhiên nói không được, dừng lại âm thanh lúc này đỏ cả vành mắt. Dù sao cũng là bằng hữu của nàng, tuy biết rõ Đồng nhi đã gặp bất trắc, nhưng hôm nay đến cả hài cốt cũng không còn, làm sao có thể không thương tâm chứ. "Nhà bếp. . ." Lục Duy Trinh vừa nghĩ liền cảm thấy phát điên, vỗ nhẹ Tiểu Bình, phân phó nàng: "Đến trước mặt Tề đại nhân nhìn hắn một chút,để hắn gọi ngươi qua hỏi ngươi liền nhìn thẳng hắn nói là đi nhà bếp lấy bánh ngọt cho ta." "Vâng, ta đi liền." Tiểu Bình dụi dụi con mắt nhịn xuống nước mắt, xoay người đi ra bên ngoài . Nàng đi hướng về trong viện liền thấy Tề Hạo Thiên đang ở trong viện lắc lư đăm chiêu ,nàng cố ý chọn con đường phía sau Tề Hạo Thiên quả nhiên nhìn lại, nàng y theo tiểu thư nhà mình phân phó nhìn thẳng Tề Hạo Thiên, quả nhiên thấy Tề Hạo Thiên dừng một chút, hô: "Lại đây." Nô tỳ sao dám nhìn thẳng chủ tử? Tiểu Bình là thị nữ bên người Lục Duy Trinh nhất định sẽ không vô lễ như thế, có lẽ là Lục Duy Trinh có việc muốn báo cho hắn. . . Tề Hạo Thiên vừa nghĩ, liền kêu nàng lại đây, hỏi: "Lục tiểu thư có phân phó?" Tiểu Bình hướng về hắn thi lễ xong ngẩng đầu nhìn thẳng hắn nháy mắt một cái , nói: "Tiểu thư nói có chút đói bụng, để nô tỳ đi nhà bếp lấy chút bánh ngọt." "Đói bụng?" Tề Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian dùng bữa trưa mới qua không lâu. Tiểu Bình lại nhìn thẳng hắn như vậy, hắn có trực giác không đúng lắm, đây là Lục Duy Trinh đang ám chỉ hắn đi tra nhà bếp? Công chúa điện hạ đối với Lục tiểu thư tín nhiệm phi thường, lúc ở Lâm Nghi thì Lục tiểu thư đã bày mưu kế cũng là ngoài dự đoán của mọi người, Tề Hạo Thiên không chậm trễ chút nào liền phân phó: "Mang bản quan cùng đi." "Vâng." Tiểu Bình thi lễ một cái, xoay người ở phía trước dẫn đường, lần thứ hai thầm than trong lòng: Tiểu thư quả là thông tuệ! Bữa trưa mới qua không lâu mà bây giờ còn chưa tới giờ chuẩn bị bữa tối, trong phòng bếp chỉ có hai người ở lại thu thập, trong đó có một người chính là Tùng nhi. Tề Hạo Thiên nhìn hai người kia trong đó có một thiếu nữ tuy quay lưng bên này, từ bóng lưng cũng có thể nhìn ra là có chút hoang mang,hắn trực giác có vấn đề, khoát tay áo một cái cho người ở lại cách đó không xa còn chính mình thì đi theo Tiểu Bình. Tiểu Bình quay đầu lại nhìn Tề Hạo Thiên một chút , lập tức tiến lên lặng yên không một tiếng động đến sau lưng Tùng nhi , vỗ nhẹ vai nàng. "A!" Tùng nhi hét lên một tiếng, suýt chút nữa nhảy lên cả trên kệ bếp, sét đánh không kịp bưng tai tư thế trốn đến một bên run lẩy bẩy, hai tay còn che đầu, sợ hãi quay đầu lại thấy là Tiểu Bình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, viền mắt nàng chứa đầy lệ, mang theo tiếng khóc nức nở oán trách nói: "Tiểu Bình! Ngươi doạ chết ta rồi! Ta còn tưởng rằng. . ." Nói tới đây, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, lúc này dùng tay che miệng, không tiếp tục nói nữa. Nhìn nàng có dáng vẻ ấy, chính là ngu dốt đi nữa cũng có thể nhìn ra điểm không đúng . Tề Hạo Thiên lúc này đi vào, hỏi: "Ngươi biết cái gì? Đã nhìn thấy cái gì phải không?" Tùng nhi thấy hắn thì hoảng sợ không ngớt, đem đầu lắc như đánh trống chầu vậy, vội hỏi: "Nô tỳ cái gì đều không có nhìn thấy! Cái gì cũng không biết! Không biết. . ." Tề Hạo Thiên thấy thế, nghiêm túc nói: "Đồng nhi bây giờ chết không nhắm mắt, ngươi nếu biết được gì đó lại không nói ra giúp nàng giải oan, không sợ nàng buổi tối tới tìm ngươi sao? !" "A! Nô tỳ không có hại quá Đồng nhi a! Đừng tìm ta, đừng tìm ta. . ." Nói xong, cả người nàng co lại thành một đoàn, hết sức hoảng sợ. Tề Hạo Thiên thấy thế, ra bên ngoài liếc nhìn một chút, quả nhiên không có hạ nhân Lục phủ đi theo, hắn nghiêm túc nói: "Ta nhìn không thấy hạ nhân Lục phủ theo có lẽ là đi bẩm báo Thừa tướng rồi, ngươi còn không mau mau bàn giao, bản quan phái người đi bảo vệ người nhà của ngươi, bằng không ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống sao? !" Tùng nhi nhìn thấy người trước mặt đã biết Tề Hạo Thiên không phải có ý định đe dọa nàng, bận bịu dùng cả tay chân bò đến trước mặt ôm lấy chân hắn , cầu khẩn nói: "Đại nhân, nô tỳ nói, kính xin đại nhân cứu người nhà ta!" Tề Hạo Thiên tinh tế hỏi nhà nàng xong liền phái vài tên nha dịch vội vàng chạy đi, mới đối với nàng nói: "Bây giờ có thể nói chứ?" "Vâng, Vâng, nô tỳ nói." Tùng nhi cưỡng chế khủng hoảng trong lòng cực lực để cho mình trấn định lại, quỳ trên mặt đất rõ ràng mười mươi nói: "vào mấy ngày trước nô tỳ có ngày ăn cơm tối không đủ đến khuya thì có chút đói bụng, liền đến nhà bếp tìm chút đồ ăn, chính là mấy ngày công tử vẫn ở nhà. . . Nô tỳ nhìn nhà bếp có người thì không dám vào đi, chỉ lặng lẽ ở bên cửa sổ muốn nhìn một chút là ai, liền thấy quản gia ngồi ở trước nhìn chằm chằm bếp lửa, bên trên không thấy nấu đồ gì chỉ thấy nấu nước, nô tỳ không biết quản gia làm sao đêm khuya lại ở nhà bếp nấu nước, còn có mùi thịt cháy khét, có chút ngạc nhiên liền đứng nhìn. . . Qua một lúc thì thấy hắn lay đống lửa, từ giữa kéo ra một đồ vật được dùng bao bố quấn lấy,hắn đem nước đổ lên bao đồ vật kia rồi vội vội vàng vàng đi ngay cả cửa nhà bếp cũng không đóng, nô tỳ lén lút đi vào thì cái cỗ mùi kia liền phả vào mặt, đi sang bên cạnh bếp nhìn liền thấy có một khối màu trắng rơi ở đó , nô tỳ nhặt nhìn...... đó là ..... xương. . ." Hồi ức đêm đó đến nay còn giống như nằm mơ không chân thực, nhưng ở trong phòng nàng khối xương xác thực chân thực tồn tại, nhắc nhở nàng tất cả cũng không phải là mộng. Tùng nhi bị dọa hồi lâu, lại không thể nói cùng ai nên mấy ngày nay càng là suýt chút nữa đem chính mình bức điên rồi,chỉ mới bị Tiểu Bình nhẹ nhàng vỗ một cái liền doạ thành như vậy, bây giờ thẳng thắn nói ra đối với nàng cũng là giải thoát, nàng càng nói càng thuận, mới đầu còn có chút ấp úng nhưng phía sau liền vô cùng tường tận: "Nô tỳ bị dọa đến hốt hoảng liền lặng lẽ đem khối xương giấu đi rồi đi theo hướng quản gia ly khai ban nãy, quản gia vẫn chưa về phòng của mình hoặc thư phòng lão gia , mà là đi đến một Thiên viện đã bỏ đi, nô tỳ lặng lẽ đi theo, dựa vào ánh trăng thấy quản gia ở một bên đào một hố, lúc này thấy hắn thu một đống đồ vật bên trong có một khối,giống như là một cái đầu. . . Quản gia đem chồng đồ vật kia lại cẩn thận mài nhỏ rồi lại một lần nữa vùi đất lại, nô tỳ quá sợ hãi nên chạy nhanh trở về phòng, nhưng do sợ tai họa tới người nhà, vẫn không dám nói. . ." Tề Hạo Thiên nghe xongthì lửa giận ngút trời, quả nhiên là phát điên thật rồi, lại làm ra việc hủy thi như vậy! Khi hắn nhìn thấy bột màu trắng vẫn chưa nghĩ đến chính là xương Đồng nhi . . . Hắn đè xuống phẫn nộ, hỏi Tùng nhi: "Khối xương kia còn ở đây?" "Có có, nô tỳ sợ ném đi sẽ bị Đồng nhi oán,nên vẫn để ở trong phòng mỗi ngày đều tế bái. . ." "Mang bản quan đi xem." Lục Tuấn Đức ở trong thư phòng nghe thấy hạ nhân bẩm đã biết là không ổn rồi,hắn chưa từng nghĩ là vẫn bị người nhìn thấy, tiện tay liền đem nghiên mực ném lên người tên quản gia, giận dữ hét: "Thứ hỗn trướng! Làm việc như thế sao? !" "Lão gia thứ tội!" Quản gia quỳ xuống, cũng không để ý trên người bị đập cho đau đớn , ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Đức có vài phần thấy chết không sờn, nói: "Lão gia, ngài đã cứu mạng của ta, nếu như không có ngài thì hai mươi năm trước ta đã chết, ngài yên tâm,hãy để một mình ta chịu tội,nhất định sẽ không để cho thiếu gia cùng Tướng phủ có tổn thất!" Dứt lời, hắn hướng Lục Tuấn Đức vái mấy lạy rồi đứng dậy đi ra bên ngoài . Lục Tuấn Đức nhìn vào thấy thế thì ngã ngồi trên ghế, mất sức lực toàn thân. Hắn nguyện ý đem sự tình nhận hết cũng không nhìn xem bệ hạ có đáp ứng hay không.Lục Tuấn Đức khổ tâm kinh doanh mấy chục năm, bây giờ liền muốn bại ở đây sao? Tề Hạo Thiên cho người đem Tùng nhi đang run chân không nhúc nhích được nhấc lên hướng về phòng nàng đi, có được khối xương này lại cho người đem chỗ đất lúc nãy một lần nữa đào lên lấy một phần, lúc này liền phái người đem Lục phủ niêm phong rồi đem Tùng nhi cùng Lục Bỉnh Văn, quản gia cùng một đám người hầu hết thảy mang đều mang về Hình bộ,đem mọi việc bẩm báo cho Thừa Bình Đế. Thừa Bình Đế giận tím mặt liền sai người nghiêm tra, tuy rằng quản gia đem sự tình đều ôm đồm ở trên người mình, nhưng hạ nhân Lục phủ trải qua mấy ngày thẩm vấn không ngơi nghỉ, cuối cùng cũng có hạ nhân đã mở miệng, có chứng cứ xác thực thì Lục Bỉnh Văn có mọc cánh cũng khó thoát. ------------------------------- chương này dài quá....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]