Chương trước
Chương sau
Đêm trừ tịch, Lãm Nguyệt Lâu cũng coi như là đóng cửa, các cô nương ở trong lâu có gia quyến ở kinh thành còn có thể trở lại cùng người nhà đoàn tụ, những người còn lại thì đều ở trong Lãm Nguyệt Lâu cùng đón giao thừa, các quản sự đều đã hồi phủ các nàng cũng coi như được thanh nhàn. Uyển Nương lúc nãy không chú ý uống nhiều rượu vào lúc này có chút choáng váng liền đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng tuổi tác đã lớn nên cũng không quá được hoan nghênh nên các chị em trong lâu đương nhiên sẽ không lưu ý,còn mấy gã sai vặt đều dồn sự chú ý đến hoa khôi Chi Nhiễm .
Chi Nhiễm một bên ứng phó những tỷ muội kia, thoáng nhìn Uyển Nương đứng dậy trở về phòng một lát sau liền cũng đỡ trán đứng dậy, nói: "Ta có chút choáng váng trở về phòng nằm một lúc."
"Chi Nhiễm tỷ tỷ, ta đưa ngươi về."
"Ta cũng đưa Chi Nhiễm tỷ tỷ về."
"Không cần, các ngươi tiếp tục vui chơi đi." Chi Nhiễm cười khoát tay áo một cái, khéo léo từ chối cả đám liền xoay người lên lầu,nàng cũng không phải về khuê phòng của mình ,nhân lúc mọi người không chú ý nhanh chóng tiến vào gian phòng của Uyển Nương.
Uyển Nương đang ngồi ở một bên giường đọc thư nhi tử được Thập Nhị đưa tới, bỗng nhiên nghe thấy cạnh cửa có động tĩnh giương mắt liền thấy Chi Nhiễm đi vào,nàng vội nhét thư vào dưới gối, kinh ngạc thốt lên: "A! Chi Nhiễm cô nương làm sao đến đây?"
Chi Nhiễm xoay người khoá cửa khuôn mặt nghiêm túc đến gần, nói: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, đêm đó ngươi cùng Viêm công tử đối thoại ta đều nghe thấy, ngươi gần đây vô tình hay cố ý hỏi thăm Trầm Bích cùng Trọng Cẩm, có mục đích gì?"
Uyển Nương trên mặt ý cười cứng đờ, giả vờ trấn định nói: "Ta không biết ngài đang nói cái gì."
Chi Nhiễm tiếp tục đến gần ngồi vào ghế tròn, một đôi mắt hồ ly bình tĩnh nhìn Uyển Nương, không giống với thường ngày là làm người khác chấn động cả hồn phách giờ khắc này lại mang tới hùng hổ doạ người."Hiện nay có thể xưng điện hạ chỉ có Cung Thân Vương cùng Ung Ninh Công chúa, Cung Thân Vương từ trước đến giờ không màng thế sự, ta sai người tra xét người cứu nhi tử của ngươi chính là Trấn Bắc Tướng quân. Trấn Bắc Tướng quân lại cùng Công chúa điện hạ giao hảo,vì vậy người sau lưng ngươi tám chín phần chính là Ung Ninh Công chúa ,phải chứ?"
"Chi Nhiễm cô nương nói gì ta không hiểu, ta cũng chưa từng cùng Viêm công tử nói chuyện qua." Uyển Nương chỉ có thể một mực phủ nhận,trong lòng tự trách mình không tỉ mỉ, phụ cận có người hay không cũng không biết nhìn rõ ràng một chút.
Thấy nàng bộ dạng đánh chết không nhận. Chi Nhiễm đột nhiên nở nụ cười, cũng không nói thêm nữa, chỉ nói: "Ngươi nói cho điện hạ,nếu như có thể giúp ta rời khỏi nơi này ta liền giúp các ngươi đem sự tình nói rõ, bây giờ coi như ngươi biết được gì đó cũng chỉ là nói bóng nói gió mà thôi,thật không ảnh hưởng gì nhưng nếu là bảng tường trình của ta, liền không giống nhau." Dứt lời nàng liền đứng dậy, đi tới cửa lại dừng chân quay đầu nhìn nàng một cái, ý tứ sâu xa: "Đều là người cơ khổ .Uyển Nương tỷ tỷ, cẩn thận nghĩ lại đi."
Nhìn theo nàng rời đi tảng đá trong lòng Uyển Nương cuối cùng cũng được thả xuống, cũng không biết nàng nói là thật hay giả, không biết nàng là thật lòng muốn chạy trốn ra khỏi chỗ này hay là giả dối, bất luận thế nào,trước tiên phải báo cho điện hạ cùng Tướng quân mới được.
Nàng phát ra tin tức, bảy ngày sau Lý phủ liền phái người đến vẫn cứ muốn dẫn Uyển Nương đi ra ngoài, quản sự ban đầu còn do dự không quyết định. Chi Nhiễm ở một bên đổ thêm dầu vào lửa ,lúc này quản sự mới đồng ý thả người. Uyển Nương lên cỗ kiệu trực tiếp liền hướng về Ôn phủ. Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định nhận được tin tức liền nhanh chóng đi về Ôn phủ. Hôm nay Ôn Nguyên có việc trời vừa sáng liền ra khỏi phủ, cũng may hai người từ lâu đã quen cửa quen nẻo. Tiêu Vô Định đến thư phòng đầu tiên, thấy Chu Cẩm Hà đến nàng mỉm cười đứng dậy tiến lên, thấy nàng không cầm lò sưởi tay lền đưa tay nắm tay nàng, quả nhiên có chút lạnh, hơi có chút trách cứ ,nói: "Làm sao không cầm cái lò sưởi tay?"
"Chỉ vài bước đường, không lạnh." Chu Cẩm Hà cười tủm tỉm tùy ý nàng nắm tay theo nàng cùng ngồi xuống, các thị nữ phía sau thức thời sớm đem đầu cúi thấp tránh quấy rối hai vị chủ tử. Từ sau đêm giao thừa, dù chưa nói rõ nhưng hai người đều là người thông minh, đều biết Chu Cẩm Hà đưa tay ra là có ý nghĩa gì. Tiêu Vô Định nắm thì chính là ngầm thừa nhận. Đến nơi nhiều người hai người liền buông lỏng tay, vẫn là dáng vẻ như bình thường chỉ là ánh mắt Chu Cẩm Hà so với bình thường luôn nhàn nhạt thì giờ khắc này lại ẩn giấu tràn đầy ý cười, Tiêu Vô Định tình cờ nhìn sang, cảm thấy bầu trời đầy sao cũng không so được với con ngươi óng ánh của Công chúa .
Vào ngày mùng một bách quan không cần tiến cung,nhưng Chu Cẩm Hà đương nhiên phải tiến cung vấn an Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu .Sáng sớm hôm nay lại đi Nhan phủ bái phỏng ngoại tổ vừa mới hồi phủ không lâu, hai ngày nay không gặp lại như cách đã lâu. Chu Cẩm Hà để nàng nắm tay mình,nàng cảm nhận được xúc cảm của băng gạc trên tay, thấy chỉ còn mỏng manh bao một tầng, liền hỏi: "Đã lành lạnh rồi? Thuốc mỡ lần trước ta đưa vẫn còn ?"
"Vẫn còn, ta đều có bôi." Tiêu Vô Định cười đáp, nếu là bình thường nàng tất nhiên sẽ không băng lại như vậy, chỉ là sẽ gặp Chu Cẩm Hà lại sợ thấy nàng khổ sở, vừa ra đến trước cửa mới lại băng bó một chút.
Uyển Nương tiến vào Ôn phủ, cũng không kịp cùng nhi tử nhiều lời, lúc này tới trước mặt hai người xấu hổ quỳ xuống thỉnh tội nói: "Điện hạ, Tướng quân, thϊếp thân làm việc không cẩn thận lúc cùng Thập Nhị nói chuyện không chú ý liền để Chi Nhiễm cô nương nghe được cuộc nói chuyện. Đêm trước nàng có tìm đến hỏi xác nhận, ta tuy phủ nhận nhưng trong lòng nàng ước chừng đã xác nhận, nàng cùng ta nói nếu điện hạ có thể cứu nàng ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu nàng liền nguyện làm chứng, đem cái chết của Trâm Bích cùng Trọng Cẩm nói ra, nhưng ta có chút không nắm chắc được, không biết nàng là thật lòng hay là giả dối để giúp đỡ quản sự đến nói..."
"Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào?"
"Ngược lại cũng đúng là có chút kế sách." Chu Cẩm Hà cười một tiếng, thưởng thức chén ngọc trong tay, nói: "Là thật hay giả còn phải gặp mới biết được, Phi Nhi, đi Nhan phủ mời Nhan công tử mang Chi Nhiễm cô nương đi ra ngoài vui chơi một chút."
"Vâng." Phi Nhi theo tiếng lui ra hướng về Nhan phủ đi.
"Uyển di đứng lên đi, nói không chừng là trong họa có phúc. Hoàn Tử đang ở bên ngoài chờ, ngài đi cùng hắn trò chuyện một lát."
"Vâng, đa tạ điện hạ, Tướng quân." Uyển Nương hành lễ liền cũng đi ra khỏi thư phòng tìm nhi tử .
Chu Cẩm Hà nhẹ nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Thập Tam, nói cho Thập Nhị tự đi lĩnh phạt lần sau không được có chuyện này nữa."
"Vâng." Thập Tam xa xa đáp một tiếng liền đi ra bên ngoài. Có Tiêu Tướng quân ở đây không cần nàng bận tâm.
Tiêu Vô Định thay nàng rót ra trà, đột nhiên nhớ tới, hỏi: " ám vệ đã tiến triển thế nào rồi?"
"A Thập cùng Thập Nhất rất nhanh chóng đã thu được mười mấy hài tử có tư chất, vẫn còn huấn luyện. Ngươi hôm qua đi quân doanh?"
"Ừm, chính mình móc tiền túi để thêm món ăn cho tướng sĩ,hiện tại ta đang rất nghèo a nên chỉ có thể đến nơi này của sư tỷ ăn chực." Tiêu Vô Định cười tủm tỉm cười giỡn nói.
Chu Cẩm Hà liếc nàng,riêng phụ hoàng ban thưởng cũng đủ cho nàng an nhàn cả đời. Ôn tỷ tỷ trên tay nhiều tiền như vậy sẽ không cho nàng sao?còn biết giả đáng thương. Tuy biết như vậy, nàng nhưng vẫn là ho nhẹ hai tiếng, lạnh nhạt nói: "Bản cung đúng là nên mời Tướng quân một bữa tối."
Tiêu Vô Định cười ha ha, điện hạ đúng là khả ái, nàng làm dáng chắp tay, đầy mắt ý cười, nói: "Như vậy rất tốt, đa tạ điện hạ."
Nhan gia trưởng bối thấy Phi Nhi đến mời Nhan Kỳ, vô cùng yên tâm để hắn ra ngoài, lên xe ngựa Nhan Kỳ vẫn đầu óc mơ hồ, hỏi: "Phi Nhi, điện hạ gọi ta làm chi?"
Phi Nhi mỉm cười cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Chờ một lúc công tử liền biết."
Khi ra cửa Phi Nhi để Nhan Kỳ lên xe ngựa Nhan gia, nhưng lại đem phu xe thay đổi, để phu xe của Nhan gia lên xe ngựa của Công chúa trở về phủ Công chúa,một loạt việc này làm cho Nhan Kỳ đầu óc mơ hồ, lúc xe ngựa dừng lại liền vén rèm lên vừa nhìn, lại thấy nơi đến là Lãm Nguyệt Lâu.
Nhan Kỳ kinh hãi đến biến sắc: "Lãm Nguyệt Lâu? ! Ngươi đừng nói cho bản công tử là điện hạ ở trong này? !"
Phi Nhi mỉm cười đáp: "Đương nhiên sẽ không, điện hạ lúc này đang ở trong phủ, chỉ là điện hạ nghe nói Lãm Nguyệt Lâu có Chi Nhiễm cô nương ca nghệ nhất tuyệt nhưng vẫn chưa có cơ hội thưởng thức, hôm nay nhàn rỗi vô sự muốn nghe nên mời công tử đem Chi Nhiễm cô nương mang ra ngoài giúp."
"Chuyện này..." Lúc trước cùng Ôn Nguyên cô nương giao hảo cũng là thôi đi, vào lúc này còn muốn nghe Chi Nhiễm cô nương xướng ...Công chúa này nếu là hoàng tử, sợ cũng là người phong lưu đi... Nhan Kỳ yên lặng oán thầm.
"Công tử mời, Phi Nhi ở chỗ này chờ ngài."
Thôi được rồi.Nhan Kỳ nhận mệnh thở dài, xuống xe ngựa. Cũng may vào lần này là điện hạ nhờ hắn , phụ thân sẽ không trách cứ...
"Yêu!!!Nhan công tử! Đã lâu không đến rồi aa!"
"Ừm, bản công tử muốn mang Chi Nhiễm cô nương đi ra ngoài một chuyến, có thể hay không?" Nhan Kỳ móc ra một cái ngân phiếu đưa cho quản sự.
"Có có có, ngài chờ một chút, tiểu nhân đi mời Chi Nhiễm cô nương!" Quản sự nhận tiền, nịnh nọt cười lại mau mau phân phó người đi gọi Chi Nhiễm.
Không lâu lắm Nhan Kỳ liền đem người mang ra ngoài, lên xe ngựa Phi Nhi liền phân phó trực tiếp hồi phủ. Chi Nhiễm hỏi nhưng thấy Nhan Kỳ ấp úng liền cũng không hỏi thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi, không dấu vết dời đi đề tài đang nói. Nữ nhân trên sân thanh lâu quan trọng nhất một điểm chính là muốn sẽ nghe lời đoán ý.
Không lâu sau xe ngựa đã tiến vào cửa sau phủ Công chúa. Phi Nhi để thị nữ dẫn Nhan Kỳ đi phòng khách còn chính mình thì mang theo Chi Nhiễm hướng về thư phòng đi. Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định ở Ôn phủ ngồi một lúc liền từ ám đạo lại đây, lúc này đang ở trong thư phòng chơi cờ, liền nghe được Phi Nhi trở về bẩm báo: "Điện hạ, Chi Nhiễm cô nương đã đến."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Chu Cẩm Hà liền lên tiếng phân phó: "Cho vào."
Nghe được Phi Nhi gọi điện hạ Chi Nhiễm liền biết được, lúc này tâm liền nâng lên, mở cửa đi vào liền trực tiếp quỳ xuống hành lễ: "Dân nữ bái kiến Ung Ninh Công chúa điện hạ, bái kiến Trấn Bắc Tướng quân!"
Hai người vẫn cứ chăm chú với bàn cờ hai phe trắng đen chém gϊếŧ trên bàn như chưa nghe thấy Chi Nhiễm nói. Chi Nhiễm biết đây là Chu Cẩm Hà đang tỏ rõ thị uy vơi mình,nàng chỉ có thể đàng hoàng quỳ, không lên tiếng nữa.
Một lúc lâu, trên ván cờ thắng bại đã phân. Chu Cẩm Hà mới ngẩng đầu cười nói: "Ta thắng, vốn là đêm nay định mời Tướng quân dụng thiện, bây giờ xem ra Tướng quân phải tự mình động thủ rồi. Mặc nhi, để nhà bếp đem vật liệu thịt nướng chuẩn bị đi, đêm nay nếm thử tay nghề của Tiêu Tướng quân."
Tiêu Vô Định mặt mày cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười nói: "Được,ta nguyện thua cuộc."
Mặc nhi lui ra liền đóng cửa lại, trong phòng liền chỉ có Chi Nhiễm cùng hai người các nàng . Chu Cẩm Hà quan sát tỉ mỉ nàng, mới nói: "Chi Nhiễm cô nương thật can đảm, nhưng bản cung vì sao phải tin ngươi?tháng ngày hoa khôi ở Lãm Nguyệt Lâu sợ là so với người bình thường tốt hơn rất nhiều. Chi Nhiễm cô nương vì sao phải tự hủy tương lai?"
Chi Nhiễm cắn răng nói: "Lãm Nguyệt Lâu xác thực áo cơm không lo, nhưng đó là một hang ổ ăn thịt người .Trầm Bích cùng Trọng Cẩm đã từng là kỹ nữ được yêu thích, chỉ bởi vì Thừa tướng muốn khách hàng mà các nàng liền mất đi mệnh của mình, có một ngày Chi Nhiễm cũng khó thoát khỏi vận rủi. Chi Nhiễm không cam lòng cứ như thế không công mà chết đi, nhìn tỷ muội bị chết nhưng cái gì cũng không thể làm ta cũng không yên lòng! Lãm Nguyệt Lâu không cho phép người thay dân nữ chuộc thân, dân nữ không muốn đem thời gian quý báu còn lại bị hãm tại Lãm Nguyệt Lâu, cuối cùng chỉ còn là bộ hài cốt không rõ kết cục."
"Dân nữ biết đầy đủ sự tình để có thể đẩy đổ Lãm Nguyệt Lâu thậm chí là Thừa tướng, nếu như thế Trích Tinh Các liền không còn địch thủ, Uyển Nương tỷ tỷ cũng có thể chuộc thân, dân nữ chỉ cầu một chỗ an ổn không có mong muốn gì khác !"
Chi Nhiễm đem thân thể cúi thấp hơn, từng chữ từng câu tình đều nói ra từ đáy lòng, nàng bước đi bước này không thành công thì thành nhân.
Chu Cẩm Hà trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, tay cầm hai quân cờ nhẹ nhàng ma sát, dường như muốn xuyên thấu qua nàng để nhìn thấy xương tủy đi. Nàng quay đầu xem Tiêu Vô Định, thấy đối phương khẽ gật đầu lúc này mới thả lỏng lông mày ra, đem con cờ trong tay vứt vao hộp, nói: "Cũng được, dùng người thì không nên nghi ngờ người, bản cung sẽ tin ngươi một lần, ngươi quay về thu thập chút chứng cứ, bản cung sẽ phái người ở trong bóng tối bảo vệ các ngươi. Uyển Nương biết làm sao liên hệ. Chỉ là, Chi Nhiễm cô nương hãy ghi nhớ kỹ,đời này bản cung hận nhất là người lừa gạt bản cung."
Chu Cẩm Hà nói câu cuối cùng uy hϊếp không cần nói cũng biết, Chi Nhiễm vội dập đầu tạ ân. Chu Cẩm Hà mới cho nàng đứng dậy đem tất cả sự tình biết được nói ra. Tiêu Vô Định bồi ở một bên, tuy rằng đối với Lãm Nguyệt Lâu làm ra những việc thương thiên hại lý tức giận không thôi, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ câu cuối cùng của Chu Cẩm Hà lúc nãy.
Bản cung đời này, hận nhất là người lừa gạt bản cung.
Nàng lừa gạt nàng ấy như vậy... Quả nhiên là không chết tử tế được a. Tiêu Vô Định kéo nhẹ khóe miệng, tất cả đều là cay đắng cùng tự giễu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.