Tuy rằng lúc trước vẫn chỉ nghĩ yên lặng canh giữ ở bên cạnh điện hạ, vì nàng dâng lên một mảnh giang sơn này, dù sao nàng cũng gạt nàng ấy nhiều chuyện như vậy các nàng vốn là không thể. Chỉ là sau khi đã đến bên cạnh điện hạ,nàng lại không nhịn được lưu luyến mà nghĩ gần chút, lại gần chút. Nàng không ngừng ý nghĩ vì điện hạ dâng lên giang sơn này mà nàng còn muốn là bằng hữu của nàng dù sao cũng muốn bảo vệ nàng. Tiêu Vô Định im lặng đứng ở trong viện, tay trái cầm ngọc trâm hai mắt vô thần nhìn một bên, không khỏi nhìn ra một chút cô đơn. Vương Hấp Nhạc cùng lão quản gia đứng ở xa xa nhìn lại cũng không dám lên quấy rối. "Quản gia, Công chúa điện hạ hôm nay không phải đã đến rồi sao? Còn cùng Tướng quân cười cười nói nói, làm sao mà tâm trạng Tướng quân lại như vậy, so với hai ngày trước còn không cao hứng hơn a? Ta thấy dáng vẻ thật giống với trương tú tài ở sát vách vì không còn nương tử vậy..." Vương Hấp Nhạc một mặt không rõ, ngờ vực hỏi lão quản gia. Lão quản gia cũng đoán không ra suy nghĩ của hai người kia, thở dài, nói: "Ta cũng đang không hiểu đây,tâm tư Tướng quân từ trước đến giờ luôn khó đoán, thôi, ngươi mau mau đưa cái lò sưởi ra cho hắn đi, không chừng lát nữa đông cứng mất." "Aiii, ta đi." Vương Hấp Nhạc đáp một tiếng rồi mau mau chạy vào nhà cầm ấm lô tới, cách Tiêu Vô Định còn có mấy bước thì đổi thành đi thong thả, chỉ lo quấy rối nàng, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, bên ngoài lạnh." Tiêu Vô Định tiếp nhận ấm lô, qua loa nói: "Ta ngồi một chút nữa ngươi trở về ngủ đi." Vừa nghe giọng điệu này liền biết không thể khuyên được, Vương Hấp Nhạc do dự mãi mới đi ra ngoài vài bước lại quay trở về, lấy hết can đảm cẩn thận từng li từng tí một chú ý nét mặt Tiêu Vô Định, thử dò xét nói: "Tướng quân,nếu như ngài lại bệnh, điện hạ sẽ lại tức giận..." Nghe vậy, Tiêu Vô Định khóe miệng miễn cưỡng nâng lên, quay đầu nhìn hắn, làm như tự giễu nói: "Không đâu." Điện hạ vừa quyết định như vậy thì sẽ không còn để ý như trước nữa. Nàng ngồi một lúc liền đứng dậy, hướng về phía trong phòng đi. Vương Hấp Nhạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn là điện hạ hữu dụng. Chỉ là lúc nãy hắn cảm thấy Tướng quân làm sao lại bi thương như vậy... Còn có một số chuyện hắn nhìn không hiểu gì cả. Aiz mặc kệ, Vương Hấp Nhạc lắc đầu một cái, bước hai bước đuổi tới gần Tiêu Vô Định, hướng về trong phòng đi. Buổi chiều ở phía Tây , Lãm Nguyệt Lâu rường cột chạm trổ tỏa ra ánh sáng lung linh, Trích Tinh Các hôm nay Ôn Nguyên không lên đài vì vậy mà Lãm Nguyệt Lâu làm ăn coi như không tệ, người đến người đi nối liền không dứt. "Yêu, Lý công tử, đã lâu ngày không đến rồi, hẳn là đem ta quên mất rồi a?" "Hoàng công tử cuối cùng cũng đã đến a, Tinh Tinh đang chờ ngài đây!" ... ... ... . . . Lời nói hờn dỗi của nữ tử không ngừng vang lên bên tai, Viêm Thập Tam thật vất vả mới đem cánh tay mình rút ra khỏi tay của một kỹ nữ kia, cùng Thập Nhị liếc mắt nhìn nhau, ho nhẹ hai tiếng liền trầm giọng nói: "Cho một nhã phòng, mang thức ăn cùng rượu ngon lên." Nàng một thân nam trang gọn gàng,tuấn tú. nhìn vải vóc cũng là loại tốt nhất, tuổi còn trẻ như vậy nghĩ đến có lẽ chưa va chạm nhiều, trong mắt mama nghiễm nhiên chính là một con dê béo đợi làm thịt. " được được, hai vị mời tới bên này." Cô nương kia liền đem hai người mang tới phòng riêng, hai người gọi chút rượu cùng thức ăn lại gọi hai vị cô nương vào, dù sao đây cũng là thanh lâu nếu chỉ là uống rượu dùng bữa khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác. Chỉ chốc lát, rượu và thức ăn cùng hai cô nương đều đã đến, Viêm Thập Tam chỉ ngồi một lát sau liền lấy cớ đi vệ sinh rời ra khỏi phòng riêng, Thập Nhị mấy ngày nay ở chỗ này cũng coi như là quen mặt rất nhanh thu hút chú ý của hai vị cô nương . Trước mấy hôm đến đây Thập Nhị nói cùng Thập Tam là đã thấy một người có mấy phần giống với Hoàn Tử xuất hiện ở đây, Viêm Thập Tam sớm đã đem hình dáng trong bức tranh Công chúa vẽ ghi nhớ trong lòng, vào lúc này đã có chút say rượu nhìn chỗ nào cũng thấy lắc lư,tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng người kia. Tới gần giờ Tý,trong thư phòng Công chúa vẫn đèn đuốc sáng choang. lò sưởi ấm áp, Chu Cẩm Hà ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách, lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp. Phi Nhi tính toán canh giờ, tiến lên phía trước nói: "Điện hạ, không còn sớm nữa." Chu Cẩm Hà nghe vậy, thả xuống văn chương của sĩ tử đang rất được khen ngợi gần đây, nhắm hai mắt xoa xoa mi tâm, Phi Nhi tiến lên giúp nàng bóp vai lại nghe được giọng nói điện hạ mang theo chút mệt mỏi, hỏi: "Thập Nhị,Thập Tam còn chưa trở về sao?" "Vẫn chưa, ngài trước tiên đi nghỉ ngơi đi, sáng mai nghe hồi bẩm cũng được." "Không sao, chờ một chút nữa đi." Chu Cẩm Hà nâng chung trà lên nhẹ nhấp một miếng, ngả ra sau thả lỏng.Ngồi thẳng lưng lâu như vậy vai gáy đều cứng ngắc, Phi Nhi bóp một cái nàng cảm giác mình sống lại . Bỗng nhiên, nàng thoáng nhìn thấy giá gỗ đang đặt trên bàn, giá gỗ kia là lần trước đại sư đúc kiếm mang tới, mấy ngày nay bận rộn nàng đã đem nó quên đi mất. Nàng... Lúc này chắc đã nghỉ ngơi rồi chứ? Chu Cẩm Hà nhìn giá gỗ kia, có chút xuất thần. Đều là người thông minh, tự nhiên không cần nhiều lời thấy nàng biểu hiện như vậy, nàng lúc này có lẽ cũng hiểu được. Chu Cẩm Hà tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng, làm sao nàng lại hiểu người đó như vậy chứ? Nhưng nếu là nàng đối với Tiêu Vô Định không nên có tâm tư, vậy Tiêu Vô Định thì như nào đây? "Phi Nhi... Ngươi nói, Tiêu Vô Định đối với ta... Là tâm tư gì?" Phi Nhi ở sau lưng nàng, nghe được lời điện hạ hỏi như vậy, không khỏi mỉm cười, trong lòng than thở người trong cuộc mơ hồ, đang chuẩn bị mở miệng đáp lại thì lại nghe ngoài cửa có động tĩnh. "Điện hạ, thuộc hạ đã trở về." Là Thập Tam. Chu Cẩm Hà vẻ mặt chấn động, cất cao giọng nói: "Đi vào rồi nói." Bởi vậy mà lời mới tới bên môi đã bị cắt đứt mất. Thập Tam rất nhanh đi vào trên người mang theo một thân hàn ý,nên nàng không dám tới gần Chu Cẩm Hà, chỉ xa xa đứng ở cửa, Chu Cẩm Hà hướng nàng ngoắc ngoắc tay, nói: "Đến gần lò sưởi chút, Phi Nhi, cho nàng chén trà nóng." "Tạ điện hạ." Thập Tam theo lời tiến lên gần lò sưởi, cả người lạnh lẽo cuối cùng cũng coi như xua đi hơn nửa, thần sắc mang theo chút hưng phấn, nói: "Điện hạ, không sai! Người đó chính là nương của Vương Hấp Nhạc!" "Ồ? Ngươi đã thấy?" Chu Cẩm Hà nghe vậy, thân thể dời khỏi lưng ghế dựa, nghiêng người về phía trước, hỏi. "Vâng, thuộc hạ đã thấy, cũng đã có cơ hội cùng nàng nói chuyện, đem tín vật Vương Hấp Nhạc cho nàng nhìn, nàng lúc này liền không nhịn được rơi nước mắt, thuộc hạ hỏi chút sự tình, hóa ra là quản sự Lãm Nguyệt Lâu nói cho nàng biết là Vương Hấp Nhạc đã chết rồi, nàng nghĩ sẽ thay nhi tử ,phu quân báo thù, mới chịu nhục sống sót.Người Lãm Nguyệt Lâu đều rất kín miệng, thuộc hạ nghĩ, không bằng cho nàng thay chúng ta tra, chắc chắn có thể tra ra không ít." "Ừm..." Chu Cẩm Hà lông mày cau lại, ngón cái tay phải ma sát cái ấm lô, suy nghĩ nói: "Lúc trước cứu Hoàn Tử thì biết rõ thân phận của Tiêu Vô Định ,có lẽ là Lãm Nguyệt Lâu không muốn trêu chọc phiền phức, liền tung tin nói nương Hoàn Tử đã chết rồi, lại nói cho Hoàn Tử là nương hắn cũng chết rồi, chỉ là chẳng biết vì sao không thật sự diệt trừ nàng... Bất kể như thế nào, Lãm Nguyệt Lâu cũng sẽ không dễ dàng cho người khác chuộc thân nàng... Việc này trước tiên cứ từ từ, sáng sớm ngày mai, ngươi trước tiên đi phủ Trấn Bắc Tướng quân báo cho Tiêu Tướng quân cùng Hoàn Tử, sau đó làm gì tiếp, chờ tra xét lại mấy ngày nữa lại nói." "Vâng." Thập Tam đáp một tiếng liền lui ra,đề tài lúc nãy của Chu Cẩm Hà cùng Phi Nhi cũng không tiếp tục, nàng chuẩn bị ngủ chợt nhớ tới, như lơ đãng phân phó nói: "Ngày mai để Thập Tam thuận tiện đem cái giá gỗ kia đưa đi, nói cho nàng kiếm kia ta còn chưa đặt tên." Sáng sớm hôm sau,trong phủ Thừa tướng. Lục Tuấn Đức mới vừa lâm triều trở về không lâu, liền thấy quản gia cau mày đi vào, thấp giọng nói: "Lão gia, Kinh Triệu Doãn mang theo nha vệ đến đây, nói là tìm thiếu gia ." "Xảy ra chuyện gì?" Lục Tuấn Đức đứng dậy hướng về đại sảnh đi, sắc mặt thoáng chốc đã trầm xuống. Rõ ràng trước đó vài ngày đã đem đơn kiện xử lý, bây giờ lại còn xảy ra chuyện gì? ! "Hôm qua phụ mẫu Đồng Nhi đi đánh trống kêu oan, trên đại sảnh lại nói có lý lẽ nhưng ngoài ý muốn là bách tính lại đến vây , Kinh Triệu Doãn không dám lừa gạt, chỉ sợ vạn nhất kinh động đến bệ hạ..." Nghe vậy, Lục Tuấn Đức sắc mặt càng khó coi, oán hận phất tay áo hướng về đại sảnh đi. Bên trong đại sảnh phủ Thừa tướng, Kinh Triệu Doãn đang ngồi trên ghế hơi có chút đứng ngồi không yên, phía sau hắn chỉ theo hai nha vệ, hắn tuy là làm dáng vẻ như dẫn theo một đội nha vệ nhưng ai có thể dám đảm đương thật sự mang người ở ngay đại sảnh phủ Thừa tướng xử? Còn không bằng đàng hoàng cho người lĩnh xuống uống chén trà. "Kinh Triệu Doãn đại nhân,mang theo nha vệ đến quý phủ bổn tướng như vậy, sợ là không ổn đâu!" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, nghe giọng Lục Tuấn Đức trầm thấp uy nghiêm còn mang theo chút tức giận, Kinh Triệu Doãn lúc này từ trên ghế đứng dậy, trong lòng không ngừng kêu khổ, tiến lên hành lễ, vội hỏi: "Hạ quan tham kiến Thừa tướng đại nhân! Hạ quan thực sự không cố ý mạo phạm Thừa tướng đại nhân, chỉ là trình tự bức bách mong rằng đại nhân lượng thứ, cũng chỉ là trình tự cho bách tính nhìn thấy, Lục công tử chính là nhân trung long phượng, sao có thể thật sự làm ra chuyện như vậy! Tất nhiên là đôi lão phụ nhân kia nói xấu!" Lục Tuấn Đức ngoài cười nhưng trong không cười, hừ một tiếng, nói: "Bổn tướng cũng biết Kinh Triệu Doãn khổ cực, gần niên quan còn đụng phải chuyện như thế, Kinh Triệu Doãn làm quan nhiều năm bổn tướng tất nhiên tin tưởng đại nhân công bằng chấp pháp, tuyệt không oan uổng người tốt. Thừa tướng phủ tất nhiên phối hợp, mong rằng đại nhân sớm ngày định án còn lấy lai trong sạch ch khuyển tử." "Đây là tất nhiên, đây là tất nhiên." Kinh Triệu Doãn vội vàng cúi đầu khom lưng cười làm lành, Lục Tuấn Đức phân phó quản gia " phối hợp", lại nói: "Bổn tướng còn có công vụ, Kinh Triệu Doãn cứ tự nhiên." Thấy Lục Tuấn Đức đi rồi Kinh Triệu Doãn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy lời nói kia thật dễ nghe, nhưng hắn làm sao có thể thật sự tra xét phủ Thừa tướng bây giờ? Quản gia cũng thật sự phối hợp, hắn gọi một đống gã sai vặt nha hoàn đến để tra hỏi, giải thích: "Công tử nhà ta còn đang làm việc, làm phiền Kinh Triệu Doãn đại nhân ." "Quản gia khách khí." Kinh Triệu Doãn cùng hắn đánh một hồi lâu Thái Cực, đám người hầu kia cũng không hỏi ra được cái gì, nếu như theo tình hình hiện tại tra ra cái gì cũng không quan trọng, tuy phu phụ nhà Cát gia nói có chứng cứ là có ra vào nhưng hắn cũng không thể nói phủ Thừa tướng nói dối,vì vậy mà hắn chỉ hỏi qua loa liền dẫn nha vệ dẹp đường hồi phủ. Phủ Trấn Bắc Tướng quân,nàng mới dùng qua đồ ăn sáng, Tiêu Vô Định đang ở trong viện liền phát hiện có người đến, chỉ trong nháy mắt Viêm Thập Tam liền đã đến trước mặt nàng, hai tay nâng một đồ vật, xem hình dạng là giá gỗ đựng vũ khí. "Tiêu Tướng quân, điện hạ phái ta đưa giá gỗ đến,đây là giá của thanh kiếm kia, điện hạ còn nói thanh kiếm kia vẫn chưa đặt tên." "Thập Tam đứng lên đi, ta cho người dâng trà." Tiêu Vô Định tiến lên tiếp nhận giá gỗ trong tay nàng ,cái giá này ngoài ý muốn lại khá nặng , xốc lên tấm vải đang phủ nàng thấy giá này chính là được làm ra từ gỗ trầm , chẳng trách nặng như vậy . "Ngoài ra còn có một chuyện, tối hôm qua thuộc hạ đã đi Lãm Nguyệt Lâu, quả thực người đó chính là nương của Vương Hấp Nhạc." Thập Tam đem sự tình rõ ràng mười mươi sẽ cùng Tiêu Vô Định liền thấy nàng cười ha ha vài tiếng, hô: "Hoàn Tử! Lại đây!" Vương Hấp Nhạc nhanh như một làn khói chạy tới, thấy Tướng quân cao hứng như vậy, thoáng chốc hắn cũng kích động lắp ba lắp bắp hỏi: "Tướng quân, ta.... nương ta..." "Ừ,vẫn còn sống !" Nghe vậy, Vương Hấp Nhạc viền mắt thoáng chốc đỏ lên, cũng không quan tâm đến cái gì mà nam nhi không dễ rơi lệ , quỳ xuống hướng về phía Tiêu Vô Định cùng Viêm Thập Tam dập đầu, Tiêu Vô Định cười nâng hắn dậy, vỗ vỗ vai, nói: "Tuy rằng người còn ở Lãm Nguyệt Lâu nhưng sợ là họ sẽ không cho chuộc thân, còn phải đợi thêm ít ngày, ta cùng điện hạ sẽ nghĩ biện pháp, nương ngươi thấy ngươi bây giờ tất nhiên rất hài lòng!" "Vâng! Hoàn Tử nghe Tướng quân! Tướng quân cùng điện hạ đại ân đại đức, Hoàn Tử suốt đời khó quên!" Biết được việc vui như vậy Tiêu Vô Định cũng thực tại cao hứng, nàng nắm giá gỗ trong tay , chợt nhớ tới lời Thập Tam lúc nãy, mỉm cười hỏi: "Kiếm kia còn chưa có tên sao?" "Vâng." Tiêu Vô Định mặt mày đều là ý cười, cất cao giọng nói: "Kính xin Thập Tam giúp ta một việc, trở lại nói cho điện hạ giúp ta, ta từ trước đến giờ không biết đặt tên nên sợ là sẽ không xứng với thanh kiếm này, kính xin điện hạ ban cho một cái tên đi." Tên do Điện hạ đặt chắc chắn là dễ nghe hơn nàng đặt, giống như Tuyệt Địa cùng Càng Ảnh vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]