Trong kinh mấy vị danh sư tuy bởi vì Công chúa điện hạ mà bất đắc dĩ cả ngày phải đóng cửa không ra cũng đã khéo léo từ chối rất nhiều công tử, nhưng Lục Bỉnh Văn dù sao cũng làđích tử đương kim Tể tướng, người bình thường có thể không nể mặt mũi, Tể tướng thật không dễ dàng chọc vào vì vậy có mấy vị vẫn là trong âm thầm chỉ điểm không ít con cháu quan lớn phú thương , Lục Bỉnh Văn tự nhiên cũng trong số đó. Hắn gần đây cũng an phận không ít, mấy ngày nay mỗi ngày từ lúc Binh bộ trở về liền chui vào thư phòng, cầm kỳ thư họa cùng cưỡi ngựa bắn cung không có buông lỏng. Võ nghệ hắn biết rõ không sánh bằng Tiêu Vô Định, nhưng cưỡi ngựa bắn cung thì không xác định được,đợt xuân săn nếu bọn họ không dùng nỏ, Phá Quân kia nên là của hắn mới phải! Nghĩ đến đây, oán hận cắn răng nhìn chằm chằm bia ngắm cứ như là Tiêu Vô Định đang đứng ở đó,hắn nhẹ nhàng buông tay mũi tên xuất hiện giữa trời "vút" một tiếng liền cắm giữa hồng tâm.
Hừ, Tiêu Vô Định, ngươi chờ ta! Ta đánh bại cho ngươi xem!
Lục Bỉnh Văn cười lạnh, như hắn lúc nãy bắn trúng không phải bia ngắm, mà là đầu của tình địch.
Lục Tuấn Đức đứng ở trên lầu, vừa vặn có thể trông thấy cảnh tượng hắn luyện tập, bất đắc dĩ thở dài. Phía sau quản gia thấy thế, cười mở miệng nói: "Mấy ngày nay giờ đến Tý mà thư phòng thiếu gia vẫn còn sáng đèn , cũng không cùng với những công tử khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dinh-truong-an/420727/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.