Lâm Nghi Châu phủ nhỏ nhất làm công đường, Tô Hằng Thanh nhìn đối diện trước bàn một đống tư liệu phát sầu.số người tử vong báo lên càng ngày càng nhiều mơ hồ còn có dấu hiệu ôn dịch. Cùng Châu Mục đại nhân báo cáo mấy lần, nhưng Châu Mục đại nhân đưa ra đều trả lời chắc chắn là lương thực ngân lượng hoàn toàn không còn, muốn hắn tận lực đem tình hình khống chế xuống trong phạm vi nhỏ nhất. Tô Hằng Thanh đầu như to ra rồi, mỗi ngày chỉ có thể cho người thời thời khắc khắc chú ý tình huống trong thành tận tình khuyên nhủ, thật vất vả thuyết phục mấy nhà y quán thay phiên chú ý tình huống bên thành đông, nếu có người có biểu hiện liền mang đi cô lập, cuối cùng cũng coi như không để tình hình dịch bệnh lây lan thêm .
Hắn còn đang sứt đầu mẻ trán lôi kéo tóc nghĩ đối sách thì có phủ binh đến nói: "Tô đại nhân, Công chúa điện hạ muốn gặp ngài?"
"Được rồi biết rồi, ta liền tới đây. . ." Tô Hằng Thanh ngoài miệng đáp lời nhưng tâm tư còn đang ở trong cuốn sách cổ trên tay, muốn từ trong đó tìm ra một ít biện pháp. Phủ binh sớm thành thói quen dáng vẻ ấy, lại nói lớn: "Tô đại nhân! Công chúa điện hạ muốn gặp ngài!"
"La cái gì!" Tô Hằng Thanh đột nhiên bị hắn gọi to làm giật mình, đang muốn giáo huấn hắn đột nhiên dừng lại, sững sờ hỏi: "Ngươi lúc nãy nói ai muốn gặp ta? Công chúa điện hạ? !"
"Vâng,là Công chúa điện hạ." Phủ binh tràn đầy bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dinh-truong-an/420710/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.