Gió nam nổi lên, mang theo xa xa mây đen cuồn cuộn mà đến, che khuất sự hung hăng của mặt trời, lại làm cho cung này có vẻ càng oi bức khó nhịn. Tiêu Vô Định để lão Lương đem Định Bắc Quân đưa vào hành cung dàn xếp, chính mình thì lại hướng về phía Vĩnh An Cung .
Tàn tạ lúc nãy tranh đấu lưu lại còn chưa thu thập, từ cửa chính đi vào,ở phía xa xa Tiêu Vô Định liền thấy một thân ảnh gầy gò đứng ở trước cửa điện lớn, lảo đà lảo đảo. Nàng thầm nghĩ không ổn, không nghĩ ngợi được nhiều, nhanh chân đạp ngựa để Tuyệt Địa lướt qua những tử thi kia, hướng phía Chu Cẩm Hà chạy đi.
Nếu như chỉ là Thừa Bình Đế băng hà, Chu Cẩm Hà lúc này nên quỳ gối trước long sàng, tại sao lại ở đây? dường như con ngươi cùng cắn chặt lấy môi đỏ muốn chảy ra máu đâm nhói mắt nàng, cũng không kịp nhớ huyết ô trên người, một hồi phi ngựa liền vội vàng tiến lên ôm nàng, tràn đầy đau lòng, đưa tay xoa môi đỏ đã bị cắn phá, lông mày nhíu chặt nói: "Nhanh buông ra."
Chu Cẩm Hà ngơ ngác nhìn nàng, một hồi lâu rốt cục phục hồi tinh thần lại, nước mắt liền không thể khống chế được nữa,từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào không nên lời. Nàng dáng dấp như vậy làm tâm của Tiêu Vô Định như bị người nắm đến đau đớn, thoáng chốc rối loạn không biết làm sao, liền vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Điện hạ, nói cho ta."
Chu Cẩm Hà lại chỉ liên tiếp rơi lệ, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dinh-truong-an/2411642/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.