Gió nam nổi lên, mang theo xa xa mây đen cuồn cuộn mà đến, che khuất sự hung hăng của mặt trời, lại làm cho cung này có vẻ càng oi bức khó nhịn. Tiêu Vô Định để lão Lương đem Định Bắc Quân đưa vào hành cung dàn xếp, chính mình thì lại hướng về phía Vĩnh An Cung .
Tàn tạ lúc nãy tranh đấu lưu lại còn chưa thu thập, từ cửa chính đi vào,ở phía xa xa Tiêu Vô Định liền thấy một thân ảnh gầy gò đứng ở trước cửa điện lớn, lảo đà lảo đảo. Nàng thầm nghĩ không ổn, không nghĩ ngợi được nhiều, nhanh chân đạp ngựa để Tuyệt Địa lướt qua những tử thi kia, hướng phía Chu Cẩm Hà chạy đi.
Nếu như chỉ là Thừa Bình Đế băng hà, Chu Cẩm Hà lúc này nên quỳ gối trước long sàng, tại sao lại ở đây? dường như con ngươi cùng cắn chặt lấy môi đỏ muốn chảy ra máu đâm nhói mắt nàng, cũng không kịp nhớ huyết ô trên người, một hồi phi ngựa liền vội vàng tiến lên ôm nàng, tràn đầy đau lòng, đưa tay xoa môi đỏ đã bị cắn phá, lông mày nhíu chặt nói: "Nhanh buông ra." Chu Cẩm Hà ngơ ngác nhìn nàng, một hồi lâu rốt cục phục hồi tinh thần lại, nước mắt liền không thể khống chế được nữa,từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào không nên lời. Nàng dáng dấp như vậy làm tâm của Tiêu Vô Định như bị người nắm đến đau đớn, thoáng chốc rối loạn không biết làm sao, liền vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Điện hạ, nói cho ta."
Chu Cẩm Hà lại chỉ liên tiếp rơi lệ, cả người mất khí lực tựa ở trong lòng nàng, trêu đến Tiêu Vô Định lòng như lửa đốt, đem nàng ôm ngang lên, hướng về Thiên điện đi.
"Người đến! Cố công công đâu? !"
Nghe thấy tiếng gọi cấp bách của Tiêu Tướng quân, Cố Tường Hải vội vã chạy tới, liền thấy Tiêu Vô Định đem Chu Cẩm Hà đặt lên giường, còn mình thì ngồi ở bên giường nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi như muốn từ trong miệng Công chúa hỏi ra cái gì đó. Trong lòng hắn thầm thở dài một tiếng, Tiêu Tướng quân đối đãi điện hạ tốt như vậy, đáng tiếc đến quá muộn,trong lòng điện hạ từ sớm đã có người khác mất rồi. Không chờ Tiêu Vô Định mở miệng, Cố Tường Hải liền tiến lên đáp lời: "Hồi Tướng quân, lúc nãy Lục Tuấn Đức nói... Cái chết của Trường Sa Vương cùng Thế tử là bệ hạ ngầm đồng ý..."
Nghe vậy, động tác trên tay Tiêu Vô Định chợt ngừng lại, trong lòng ngũ vị tạp trần, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Các ngươi đều lui xuống đi."
Chúng cung nhân nối đuôi nhau đi ra, trong Thiên điện liền chỉ còn dư lại hai người.Viền mắt đỏ chót của Chu Cẩm Hà cùng sắc mặt trắng bệch làm trong lòng Tiêu Vô Định hổ thẹn không ngớt, chỉ muốn nói cho nàng biết chân tướng, nhưng nắm đấm nắm rồi lại buông ra, bên ngoài Đoạn Nguyên Kỳ cũng nên đã đến, đại thù nàng còn chưa báo, còn chưa trợ giúp điện hạ leo lên hoàng vị... Ánh mắt nàng tối sầm, vẫn là không ngăn nổi lưu luyến đối với điện hạ,Tiêu Vô Định đưa tay đem người trước mặt trước mặt ôm chặt lấy, an ủi: "Nàng ấy không oán nàng, nàng cùng chuyện này không quan hệ a, nàng ấy làm sao cam lòng oán nàng chứ?" Chu Cẩm Hà cảm thụ ôm ấp quen thuộc, giống như một con thú nhỏ bị thương, rốt cục nghẹn ngào lên tiếng, lúc này mới để Tiêu Vô Định thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy dáng dấp điện hạ hồn bay phách lạc như vậy quả nhiên làm cho nàng lòng như lửa đốt. Nàng khẽ vuốt lưng Chu Cẩm Hà, không cần phải nhiều lời nữa, tâm như là bị đặt trên chảo dầu khổ sở không ngớt, rồi lại có một tia hy vọng xa vời: Chờ đánh bại Đoạn Nguyên Kỳ xong, nàng có thể không lấy thân phận là Tiêu Vô Định, cùng nàng một đời ?
Không lâu sau, bên ngoài liền có người bẩm báo: "Điện hạ, Tướng quân! Trường Sa Vương Đoạn Nguyên Kỳ mang theo năm ngàn Thừa Nguyên Quân vây nhốt hành cung!"
A, rốt cục đến rồi, các nàng đã đợi ngày hôm nay hơn mười năm.Anh mắt Tiêu Vô Định như băng, khóe miệng lại hơi làm nổi lên, ôn nhu đối với Chu Cẩm Hà đang trong lòng nói: "Điện hạ, nàng ngủ một lúc đi, tỉnh dậy ta liền trở về, mang nàng hồi cung lấy hoàng vị." Nàng tràn đầy đau lòng hôn một cái lên viền mắt sưng đỏ của Chu Cẩm Hà, nói: "Chờ ta."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, nguyên bản âm thanh thanh nhã do gào khóc mà trở nên khàn giọng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nàng, mang theo bi thương cùng khủng hoảng, nói: "Không cho phép gạt ta." Trường An năm đó cũng như vậy, nhưng nàng cũng không có trở về. Nàng đã hưởng qua một lần mất đi người trong lòng mà tan nát cõi lòng, mất đi phụ hoàng của nàng, không thể ngay cả Tiêu Vô Định cũng không còn.
Tiêu Vô Định mỉm cười vuốt tóc của nàng, khẽ hôn lên đôi môi đỏ quen thuộc, trong lòng tất cả đều là bi thương, nhưng phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cười đáp: "Thần không dám."
Binh quý thần tốc, Tiêu Vô Định không dám lại kéo dài, phân phó người chăm sóc Chu Cẩm Hà xong liền nhanh chóng hướng về trên tường cung đi. Bên ngoài hanh cung, mấy canh giờ trước là Định Bắc Quân liệt trận, bây giờ đổi thành trận địa Thừa Nguyên Quân sẵn sàng đón quân địch . Cùng với Định Bắc Quân không giống chính là, trước trận củaThừa Nguyên Quân, rất nhiều người tay không tấc sắt, phụ nữ trẻ em bị dây thừng buộc lại, ai nấy đều thất kinh nhưng lại không dám manh động.
Lão Lương canh giữ ở trên cung tường nhìn phụ nữ trẻ em vô tội bên dưới, không nhịn được quát một cái, mắng: "Chó chết! Tên súc sinh này!"
Lúc trước Đoạn Nguyên Kỳ nhận được tin Định Bắc Quân bức cung, để ngừa vạn nhất mới để thủ hạ bắt không ít phụ nữ trẻ em, không nghĩ vẫn đúng là có tác dụng. Lục Tuấn Đức thực sự là không còn dùng được, ở trong lòng hắn thầm mắng một câu,, thấy Tiêu Vô Định xuất hiện ở bên trên tường cung,hắn liền hướng phó tướng bên người cho một ánh mắt, phó tướng lúc này liền giục ngựa tiến lên, hướng trên tường thành hô: "Ta phụng mật chỉ bệ hạ, mang binh đến đây cứu giá, nghịch tặc còn không mau đầu hàng!" Còn không chờ Tiêu Vô Định lên tiếng, lão Lương liền đứng ngồi không yên, tiến lên chửi ầm lên: "Ta phi! Các ngươi mới phải là nghịch tặc! Nếu các ngươi dám động đến một sợi lông của dân chúng, lão tử sẽ đem bọn ngươi băm cho chó ăn!"
Tướng sĩ Thừa Nguyên Quân trong lòng cũng không dễ chịu, bọn họ mỗi người đều là tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nhập ngũ chính là vì bảo vệ quốc gia, bây giờ lại bắt một đống phụ nữ trẻ em làm bia đỡ đạn, nghe lão Lương nói, mặt đều đỏ lên. Chỉ là Đoạn Nguyên Kỳ cũng không quản bọn họ nghĩ cái gì, lịch sử từ trước đến giờ là do người thắng viết, miễn là hôm nay hắn thắng, ngày sau trên sách sử viết như thế nào còn không phải do hắn quyết định?
Tiêu Vô Định nhìn Đoạn Nguyên Kỳ ở xa xa, trong mắt mang theo phẫn hận từ chưa có người từng thấy, hai tay nắm chặt , ánh mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm cái người trên chiến trường kia, cười nhạo nói: "Aa, Đoàn vương gia tâm địa ác độc thủ đoạn tàn nhẫn, Tiêu mỗ tự nhận không bằng, chỉ là hai quân đối chọi, Định Bắc Quân ta cũng không sợ!" Có bách tính ở phía trước, thủ thành tất nhiên không thể dựa vào mũi tên, Đoạn Nguyên Kỳ trước sau như một đê tiện vô liêm sỉ a, chỉ là hắn cho rằng như vậy liền có thể chắc chắn sẽ thắng?trong mắt Tiêu Vô Định tràn đầy trào phúng, hạ lệnh: "Định Bắc Quân ra khỏi thành liệt trận, Cấm Quân thủ thành." "Vâng!" Các tướng lĩnh đáp một tiếng, từng người lĩnh binh liệt trận. Cửa cung mở ra, còn chưa kịp nghỉ ngơi một lúc Định Bắc Quân lại lần nữa cầm lấy vũ khí, ra khỏi thành nghênh chiến.Bắt phụ nữ trẻ em làm bia đỡ đạn như vậy là việc làm trái đạo nghĩa, cho dù bọn họ có chết, cũng không để họ chịu tội thay!
Trong Thiên điện Vĩnh An Cung, Mặc nhi Phi Nhi canh giữ ở cửa gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không dám đi vào quấy rối Chu Cẩm Hà, chỉ ngóng trông Tiêu Tướng quân có thể nhanh chóng đem Đoạn Nguyên Kỳ đánh bại. Bỗng nhiên, bên trong truyền ra tiếng nói khàn khàn của Chu Cẩm Hà : "Người đến."
Hai người nghe vậy vui mừng, vội vã đẩy cửa đi vào, hành lễ nói: "Điện hạ."
Viền mắt Chu Cẩm Hà tuy rằng còn sưng, nhưng lại khôi phục dáng vẻ nhàn nhạt bình thường, người ngoài nhìn cũng không thấy có gì khác thường, chỉ là âm thanh xác thực khàn khàn rất nhiều: "Lấy triều phục đến đây, thay y phục." "Vâng."
Thấy nàng như vậy nghiêm túc, Mặc nhi Phi Nhi không dám trễ nải, vội vã cho người ta đi lấy triều phục cùng đồ trang sức, lại lấy khối băng thay nàng đắp lên con mắt một hồi lâu mới tiêu chút sưng. Chu Cẩm Hà thay đổi triều phục huyền để kim tuyến thêu Phượng Hoàng , đeo đồ trang sức Phượng Hoàng , vì để che đi sắc mặt tiều tụy còn hóa trang, hiếm thấy khi mặc trang phục như vậy. Nàng nhìn mình trong gương, trên mặt không mang theo một tia cười, Mặc nhi Phi Nhi ở một bên đều bị làm sợ không dám thở mạnh, không biết đến cùng vì sao bỗng nhiên điện hạ lại thành dáng dấp như vậy.
Đoạn Nguyên Kỳ, hôm nay bản cung liền cho ngươi chết không có chỗ chôn, vì Trường An cùng Tiêu bá phụ báo thù.
Chu Cẩm Hà vung ống tay áo một cái hướng về phía ngoài cung điện đi, lạnh giọng phân phó: "Khởi giá, đi cửa chính." Cùng lúc đó, lão Tề cũng mang theo một ngàn Định Bắc Quân, hộ tống Nhan Hậu Cố Nam Nhứ Đoạn Trường Ninh ba người hướng về hành cung tới.
Chu Cẩm Hà đến bên trên tường cung thì Tiêu Vô Định đã mang theo Định Bắc Quân ở ngoài cung liệt trận thức, thủ thành thấy Công chúa điện hạ mặc trang phục mà đến, dồn dập quỳ xuống hành lễ, âm thanh chỉnh tề như một, vang tận mây xanh: "Tham kiến điện hạ!"
"Miễn lễ ." Chu Cẩm Hà hơi xua tay, trực tiếp đi đến giữa cug tường, đối diện với Đoạn Nguyên Kỳ. Đoạn Nguyên Kỳ cũng nhìn thấy Chu Cẩm Hà, xa xa nhìn tới làm hắn suýt chút nữa cho rằng là Thừa Bình Đế ở nơi đó, quanh thân Chu Cẩm Hà khí tràng không chút nào thua phụ hoàng của nàng, so với Thừa Bình Đế mơ hồ càng nhiều hơn mấy phần cao quý. Thừa Bình Đế là lấy sát khí khiến người ta e ngại, mà chẳng biết vì sao, Chu Cẩm Hà lại mang theo quý khí thiên tử khiến người ta không nhịn được phải quỳ gối xưng thần . Đoạn Nguyên Kỳ đột nhiên cảm giác thấy, Ung Ninh Công chúa mới phải là chủ nhân của Đại Tấn, chỉ cần đứng ở nơi đó, liền có một luồng bễ nghễ thiên hạ thô bạo. A, đúng là bọn họ coi thường Ung Ninh Công chúa, sợ là ngay cả Thừa Bình Đế cũng không nghĩ tới, nữ nhi này của hắn có dã tâm như thế. Chỉ có điều ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn đâu aa.
Đôi mắt phượng của Chu Cẩm Hà mang theo hàn quang nhìn chằm chằm Đoạn Nguyên Kỳ, từng chữ từng câu đều làm người khác kinh hãi: "Đoạn Nguyên Kỳ mưu hại Trường Sa Vương Tiêu Thừa cùng Thế tử Tiêu Trường An, cướp vương vị khi quân, đại nghịch bất đạo! Ai có thể bắt giữ hắn, phong vạn hộ hầu!"
Lời này vừa nói ra,mọi người đều ồ lên, Định Bắc Quân đã rất nóng lòng muốn thử, mà Thừa Nguyên Quân lại hai mặt nhìn nhau, khϊếp sợ không thôi. Vương gia mưu hại tiên vương? Năm ngàn Thừa Nguyên Quân này có một nửa mọi người là theo Tiêu Thừa giành được thiên hạ này, bỗng nhiên nghe nói tin tức như thế, làm sao có thể chấp nhận được? Đoạn Nguyên Kỳ thấy thế cuộc không ổn, vội hỏi: "Bản vương phụng theo mật chỉ bệ hạ đến đây cứu giá, Ung Ninh Công chúa cùng Phò mã lòng muông dạ thú, mưu toan soán vị, bây giờ còn muốn nói xấu bản vương như vậy? ! Bản vương cùng nghĩa huynh tình đồng thủ túc, làm sao sẽ làm ra việc thương thiên hại lý như vậy? ! Công chúa khẩu khí thật là lớn, vạn hộ hầu há lại là Công chúa nói phong liền có thể phong? Còn không phải muốn soán vị thì là gì? ! Thừa Nguyên Quân nghe lệnh, bắt Ung Ninh Công chúa cùng Phò mã, bệ hạ nhất định có thưởng!" Tiêu Vô Định đem lời Chu Cẩm Hà nói nghe vào trong tai, khóe miệng hơi vung lên, không hổ là người nàng yêu, chưa bao giờ làm nàng thất vọng. Nàng nhìn Đoạn Nguyên Kỳ phía xa nghe hắn vô liêm sỉ nguỵ biện, xì cười một tiếng, cầm lấy Phá Quân đáp cung kéo tiễn, mũi tên xuất hiện giữa trời, trực tiếp hướng về Đoạn Nguyên Kỳ phóng đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]