Chương trước
Chương sau
Sau vụ xạ hương lần đó, việc điều dưỡng các phi tần trong hậu cung liền rơi lên đầu Phùng thái y, nhất thời hắn đều nhận được sủng ái của các chủ tử, Phùng thái y mỗi ngày ở trong cung bước đi đều trở nên có khí thế hơn rất nhiều. Hắn cũng thật sự không phụ lòng Thừa Bình Đế sủng ái, vì có không ít các phi tần mới vào liên tục truyền ra tin vui, chỉ là thai non cũng không ít, thường thường là không đủ ba tháng liền rơi mất, làm cho Thừa Bình Đế luôn phải lo lắng đề phòng, vừa vui vừa thương xót. Trong cung có sự tình ầm ĩ,cũng không thể có nhiều người cùng hoài thai như vậy. Chu Cẩm Hà phái người theo dõi động tĩnh trong cung,còn mình thì lại giúp Lục Duy Trinh chuẩn bị đại hôn. Nghe gián điệp nói xác thực có việc thai non nhưng đều là Phùng thái y nói, tuy rằng cũng có thái y khác chẩn đoán bệnh, nhưng bây giờ Phùng thái y uy thế đang thịnh, khó tránh khỏi có người phụ thuộc vào hắn. đến cùng Công chúa vẫn không tin Thừa Bình Đế nhiều năm qua không có con nối dõi là do gian kế của Mạt Đế để lại.
Khí trời từ từ nóng hơn, tháng sáu đã có ve sầu ở trên cây hét lên,trên màn trời xanh thẳm có những đám mây trắng xóa bay bồng bềnh, nhìnvậy thật khiến người ta thoải mái.Hôn lễ của Vương Hấp Nhạc cùng Lục Duy Trinh vẫn cử hành đúng hạn, có Chu Cẩm cùng Hà Tiêu Vô Định tham gia,đây lại là Thừa Bình Đế tứ hôn nên hai người cũng thể qua loa làm cho có, chỉ có thể chiếu quy củ mà làm, lúc hôn lễ hai người kết thúc, tháng sáu cũng bất tri bất giác mà trôi qua.

Chu Cẩm Hà thật vất vả mới được nhàn rỗi ở trong thư phòng bình tĩnh lại tâm tình để xem sách, bỗng nhiên thấy Phi Nhi đi vào, lông mày cau lại nói: "Điện hạ, trong cung truyền đến tin tức Dương Tiệp dư có thai, đã hơn ba tháng."

"Ồ? hơn ba tháng sao?" Chu Cẩm Hà chân mày cau lại, tựa như cười mà không cười,nói: "Đúng là nhìn không ra, Hạ Tiệp dư được phụ hoàng sủng ái như vậy mà không thể có hài tử, Dương Tiệp dư này thường ngày luôn khúm núm, còn có thể đem hài tử bảo vệ như vậy?"
Phi Nhi cầm tin gián điệp truyền đạt đưa cho Chu Cẩm Hà, đáp: "Hạ Tiệp dư cùng Dương Tiệp dư tình như tỷ muội, còn thường khuyên bệ hạ đi chỗ của Dương Tiệp dư."

Chu Cẩm Hà xem xong lá thư rồi lại đưa cho Phi Nhi,mơ hồ trong mắt cất giấu hết sạch còn có mấy phần hưng phấn: "Cứ chờ đi, trò hay sắp mở màn rồi đây."

Thừa Bình ngày 13 tháng 2, Dương Tiệp dư hạ sinh hoàng tử, Thừa Bình Đế đại hỉ đặt tên là Chu Cẩm Dục.Nhật dĩ dục hồ trú,nguyệt dĩ dục hồ dạ*. Bởi vậy liền có thể thấy Thừa Bình Đế đối với hắn sủng ái cùng kỳ vọng cỡ nào. (*Mặt trời để chiếu sáng ban ngày,mặt trăng để chiếu sáng ban đêm)

Thừa Bình năm mười bốn, nguyên bản sóng ngầm phun trào triều đình vào lúc này rốt cục đem tranh đấu chuyển tới bên ngoài.

Thái tử Chu Cẩm Càn đã tròn mười lăm, theo lý là nên vào triều đường để nghe tham chính, nhưng Thừa Bình Đế lại chậm chạp chưa hạ khẩu dụ, kẻ ngu si cũng có thể đoán được tâm tư khác. Triều đình chia làm hai phái.Một bên Nhan Dịch dẫn đầu ủng hộ Thái tử,bên còn lại là Lục Tuấn Đức cầm đầu ủng hộ thân tử Hoàng Đế , hai phe thế lực ngang nhau. Thừa Bình Đế nhất thời khó có thể lựa chọn.
Bên trong Tuyên Thất Điện đèn đuốc sáng choang, Thừa Bình Đế phê xong tấu chương, tràn đầy mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Cố Tường Hải đúng lúc đưa lên một chén trà nóng, hỏi: "Bệ hạ, hôm nay là mười lăm, đi chỗ Hoàng Hậu nương nương chứ?"

Thừa Bình Đế uống một hớp trà nóng rồi ho nhẹ hai tiếng, trong hai năm qua thể lực hắn càng ngày càng yếu đi, lúc mới đăng đế vị được mấy năm thức khuya dậy sớm cũng tinh thần sáng láng, bây giờ chỉ là một chút mệt mỏi liền không chịu được,trong một năm lại bị bệnh nhiều lần.

"Trước tiên đi nhìn Dục nhi một cái." Thừa Bình Đế đứng dậy đi ra bên ngoài, Cố Tường Hải cũng biết chủ tử quen một năm qua, mỗi ngày hết bận liền kiên trì muốn đi nhìn nhi tử một cái.

"Bãi giá Vĩnh Lạc Cung!"

Theo tiếng lanh lảnh của thái giám, đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng về Vĩnh Lạc Cung, bên trong hoàng cung ngoại trừ cung điện của Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu thì nơi xa hoa nhất chính là Vĩnh Lạc Cung. Sau khi sinh Chu Cẩm Dục, Thừa Bình Đế đại hỉ liền ban cho Dương Tiệp dư là Thục phi , mang theo Chu Cẩm Dục đến ở tại Vĩnh Lạc Cung.
Bên trong Vĩnh Lạc Cung,nghe được thông báo Dương Thục phi liền ôm lấy Chu Cẩm Dục từ trong tay vú em, ở ngoài của chờ hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

"Nhanh mau đứng lên." Thừa Bình Đế bước nhanh về phía trước nâng nàng dậy, bất mãn nói: "Làm sao lại đem Dục nhi mang ra đây, bị lạnh thì làm sao bây giờ?"

Dương Thục phi nhợt nhạt nở nụ cười, đem đứa bé trong lòng đưa cho Thừa Bình Đế, nói: "Dục nhi nóng ruột thấy phụ hoàng, đã khóc cả một ngày, nô tì sợ quấy rối bệ hạ nên cũng không dám đi qua."

Thừa Bình Đế tiếp nhận nhi tử, cười ha ha ôm đi đến. Chu Cẩm Dục béo trắng, lông mày rậm mắt to, rất là khiến người ta yêu thích, hắn tóm lấy râu mép của Thừa Bình Đế bi bô gọi phụ hoàng, làm Thừa Bình Đế trong lòng mềm nhũn, bình thường khí tràng không giận tự uy giờ khắc này đều thu lại hết, giống như một người phụ thân, từ mi thiện mục cười đùa với nhi tử.
"Aiz, Dục nhi muốn gặp trẫm ngươi cứ việc mang đi, trẫm luôn bận rộn, thấy Dục nhi cũng có thể bớt mệt mỏi." Thừa Bình Đế than nhẹ một tiếng, tự mình đùa với nhi tử.Cố Tường Hải tính toán canh giờ tiến lên nhắc nhở: "Bệ hạ, không còn sớm, nên đi chỗ Hoàng Hậu nương nương rồi?"

Vừa mới tới được một lúc mà. Thừa Bình Đế không nỡ rời nhi tử bảo bối của hắn, cười ha ha đùa với Chu Cẩm Dục, cũng không quay đầu lại nói: "Nói cho Hoàng Hậu, trẫm tối nay sẽ ở chỗ này bồi Dục nhi, ngày khác lại đi chỗ nàng."

Cố Tường Hải tuy cảm thấy không thích hợp nhừn cũng không dám kháng mệnh, không thể làm gì khác hơn là đáp lại rồi phái người đi truyền lời tới cung Nhan Hậu.

Ngày hôm sau tại cung Nhan Hậu, Chu Cẩm Hà dậy sớm để vào cung thỉnh an Nhan hậu, vừa vặn gặp Chu Cẩm Càn cũng ở đây. So với mấy năm trước, bây giờ hắn trưởng thành thận trọng hơn không ít, rút đi ngây ngô của tuổi thơ, cũng có tâm tư của chính mình. Thấy Chu Cẩm Hà đến, hắn đứng lên nói: "Hoàng tỷ."
Chu Cẩm Hà khẽ giương khóe môi lên, trước tiên hướng về Nhan Hậu thỉnh an, lập tức mỉm cười đối với Chu Cẩm Càn nói: "Càn nhi cũng ở đây sao? Làm sao lại gầy như vậy?"

Chu Cẩm Càn cười khổ một tiếng, bây giờ thế cuộc như vậy, hắn làm sao còn có thể an tâm dùng bữa? Hắn cũng không phải không thể không có hoàng vị, chỉ là từ nhỏ bị xem là Thái tử nuôi, sớm đã đem hoàng vị coi như là đồ vật của hắn, bây giờ bỗng nhiên lại có Chu Cẩm Dục, lại là phụ hoàng thân sinh, nói không chừng sau này hắn sẽ không lên được đế vị,có khi còn không gánh nổi tính mạng aa.

Đêm qua Thừa Bình Đế không đến, Nhan Hậu sắc mặt cũng rất khó coi, nói: "Theo lệ Càn nhi đã tròn mười lăm nên vào triều, phụ hoàng của ngươi chậm chạp không xuống chỉ, trong lòng tất nhiên là có ý khác."
Chu Cẩm Hà không để ý lắm, cười yếu ớt nói: "Phụ hoàng tâm tư gì ngài còn không biết? Chỉ là bây giờ Càn nhi chưa phạm sai lầm, hắn tìm không được cớ thôi."

Nàng lập tức trấn an Chu Cẩm Càn nói: "Càn nhi cũng không cần quá mức lo lắng, ngươi không sai phạm phụ hoàng tất nhiên không thể vô cớ Phế Thái tử, huống hồ trong triều còn có cữu cữu cùng một đám lão thần ở đấy, sẽ không để cho phụ hoàng làm xằng bậy."

"Ừm, hoàng tỷ nói đúng lắm, Càn nhi nhớ kỹ." Chu Cẩm Càn tuy nói như vậy, trong lòng đến cùng vẫn là bất an, hơi có chút mất tập trung nghe Chu Cẩm Hà cùng Nhan Hậu nói chuyện. Hắn ở trong cung, có thể dựa vào cũng chỉ có Nhan Hậu. Chu Cẩm Hà đến cùng là nữ nhi Thừa Bình Đế sủng ái, đến lúc đó sẽ đứng về bên nào còn khó nói, ngay cả Nhan Hậu cũng không cần phải để hắn leo lên đế vị, bất luận làm sao nàng đều là Hoàng Thái Hậu. Chu Cẩm Càn chỉ cảm thấy mệt mỏi,đưa mắt nhìn hoàng cung lại không có một người thân thích, mấy năm qua dù có hiếu thuận nhưng đến cùng vẫn không sánh được với thân cận huyết thống. Lúc trước sủng ái không bằng hoàng tỷ, bây giờ có Chu Cẩm Dục, Thừa Bình Đế đối với hắn càng chẳng quan tâm.
Mấy ngày liên tiếp Thừa Bình Đế nhận được không ít tấu chương, đều là thỉnh cầu để Thái tử vào triều tham chính,hắn nhìn đến đau đầu, đưa tay ném một bản tấu chương, oán hận nói: "Hừ! Một đám lão già! Khụ khụ khụ!" Hắn nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi, hơi tức giận một chút liền ho đến càng lợi hại.

Cố Tường Hải liền vội vàng đem tấu chương từ trên mặt đất nhặt lên thả lại trên bàn, khuyên hắn: "Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận."

Thừa Bình Đế giận đùng đùng bưng trà nóng lên uống một hớp, nghe được bên ngoài bẩm báo: "Bệ hạ, Lục đại nhân đến."

"Hừ, tuyên hắn đi vào." Thừa Bình Đế hơi liễm vẻ giận dữ, lạnh lùng nói.

Lục Tuấn Đức đi vào hướng về Thừa Bình Đế thỉnh an, thấy hắn có dáng vẻ như vậy, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: "Bệ hạ, có cái gì phiền lòng sao?"
"Hừ, trẫm có chuyện gì phiền lòng ái khanh còn không biết?" Thừa Bình Đế đem một đống tấu chương trên bàn ném tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Nhìn một đám người kia đi,bọn hắn muốn trẫm đem hoàng vị truyền cho người ngoài!"

Lục Tuấn Đức cầm lấy những tấu chương kia liếc nhìn, cầm đầu chính là Nhan Dịch, nói cái gì mà vì an ổn quốc gia xã tắc, trong lòng hắn xem thường nở nụ cười nhưng trên mặt lại làm ra một bộ lý giải , trấn an Thừa Bình Đế nói: "Chư vị đại nhân cũng là vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ, chỉ là bệ hạ bây giờ chính trực tráng niên, còn có nhiều thời gian để chỉ dạy Nhị hoàng tử. Thái tử điện hạ vốn là thân tử của Cung Thân Vương, năm đó vì ổn định lòng người mới để cho bệ hạ nhận làm con nuôi nhưng bây giờ bệ hạ đã có thân tử, cũng nên đem danh nghĩa Thái tử điện hạ sửa lại rồi hồi Cung Thân Vương, để hắn hưởng niềm hạnh phúc gia đình a."
Lời nói này chân thực nói đến suy nghĩ trong tâm khảm của Thừa Bình Đế, chỉ là triều thần có một nửa ủng hộ Thái tử, hắn làm như thế khó tránh khỏi dẫn tới triều đình rung chuyển. Thừa Bình Đế bất đắc dĩ thở dài nói: "Trẫm làm sao không muốn? Chỉ là bây giờ Thừa tướng đã ủng hộ Thái tử, trẫm có thể làm thế nào chứ?"

"Nhan tướng là huynh trưởng của Hoàng Hậu nương nương, tất nhiên không muốn có người cướp vị trí của nương nương, dù sao thì Nhị hoàng tử mới đúng do bệ hạ thân sinh. Thái tử điện hạ cho dù tốt cũng không thể sánh bằng Nhị hoàng tử, huống hồ nếu ngày sau Thái tử điện hạ đăng cơ,tháng ngày của Nhị hoàng tử e sợ là sẽ không dễ chịu a." Lục Tuấn Đức dụ dỗ từng bước. Thừa Bình Đế vừa nghĩ tới sau khi mình băng hà nhi tử của mình sẽ bị người khác bắt nạt liền tức giận không ngớt, ý nghĩ muốn Phế Thái tử lại càng kiên định.
Ngày hôm sau lâm triều, Thừa Bình Đế ngồi trên cao, triều thần bên dưới vẫn che làm hai phái như bình thường, tham chính một chuyện rồi lại tranh cãi liên tục. Thừa Bình Đế lại không tức giận như trước, mắt lạnh nhìn bên dưới ồn ào mọi người, chờ bọn họ tranh cãi xong, mới lạnh nhạt nói: "Nghe nói Nhan tướng những ngày gần đây thân thể không được tốt, trẫm nghĩ có lẽ là sự vụ Thừa tướng quá mức bận rộn, trong lòng trẫm luôn băn khoăn nên quyết định thiết lập Tả Hữu Thừa tướng, Tả tướng thống soái sẽ là Lại bộ Hộ bộ Lễ bộ, Hữu tướng thống soái là Binh bộ Hình bộ Công bộ. Nhan tướng sẽ là Tả Thừa tướng, Hữu tướng thì do Lục đại nhân đảm nhiệm, bãi triều."

Dứt lời, không đợi mọi người từ trong kinh ngạc phản ứng lại, Thừa Bình Đế vung tay lên liền lui ra khỏi triều, thật cao hứng vào hậu cung bồi nhi tử,lại phân phó Cố Tường Hải không tiếp kiến bất kỳ đại thần nào,điều này làm một đám đại thần choáng váng. Thừa Bình Đế năm gần đây như vậy để bọn họ đã quên Thừa Bình Đế nhận định sự việc có bao nhiêu kiên trì. Phàm là việc hắn nhận định, bất luận sử dụng loại thủ đoạn nào cũng không tiếc đánh đổi mà hoàn thành.
------------------------------------------

Nghe lão kia đi bệ hạ...hừ

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.