Ngày hôm sau lâm triều, nhìn tựa hồ cùng bình thường không có khác biệt gì nhưng trong lòng các thần tử đều biết, hôm qua phát sinh chuyện lớn như vậy, Thừa Bình Đế không thể không bực bội, còn có chính là... việc muốn tra đến tiền triều không dễ, bây giờ tra được Thừa Bình Đế tất nhiên sẽ càng tín nhiệm người tra ra, chỉ là không biết người này đến cùng là ai. Mọi người mang tâm tư của riêng mình, như thường ngày ở bên trong cung điện chờ đợi Thừa Bình Đế giá đáo.
"Bệ hạ giá lâm!"
Theo tiếng nói lanh lảnh không thể quen thuộc hơn, mọi người đồng thời quỳ xuống hành lễ, hô to: "Tham kiến bệ hạ!"
Thừa Bình Đế thân mang triều phục huyền sắc, đầu đội mũ miện, vung ống tay áo một cái rồi ngồi ngay ngắn trên long ỷ , tay phải khẽ nâng, giọng trầm thấp mang theo uy nghiêm trước sau như một: "Các khanh bình thân." "Tạ bệ hạ."
Chúng thần nghe vậy đứng dậy, hết thảy đều cùng bình thường không khác gì, chỉ là còn chưa chờ mọi người khởi bẩm, Thừa Bình Đế trước tiên nói: " một chuyện hôm qua chắc các khanh cũng biết, Mạt Đế thủ đoạn ác độc, chính là lột da tróc thịt cũng không thể giải tỏa mối hận trong lòng trẫm! Trẫm từ trước đến giờ thưởng phạt phân minh, lần này người tra án lập công lớn, trẫm sẽ trọng thưởng."
Mọi người bên dưới đều cúi đầu, tâm tư không biết xoay chuyển bao nhiêu lần,người có thể biết việc của tiền triều không nhiều... Sẽ không là... Mọi người mỗi người một ý, nghĩ có khả năng nhất chỉ có một người,lúc này có người ưa thích mà có người lại sầu não.
Thừa Bình Đế nhàn nhạt nhìn mọi người bên dưới một chút, tất nhiên biết rõ tâm tư của bọn họ, hắn nghiêng đầu phân phó: "Cố Tường Hải, truyền Lục Tuấn Đức yết kiến." "Dạ." Cố Tường Hải khom lưng đáp một tiếng, lập tức tiến lên vài bước quay về bên ngoài cao giọng nói: "Tuyên Lễ bộ Lang Trung Lục Tuấn Đức yết kiến!"
Theo tiếng truyền hô bên ngoài,không lâu sau Lục Tuấn Đức liền bước vào đại điện, đến trước mặt Thừa Bình Đế hành lễ nói: "Thần tham kiến bệ hạ."
Quả nhiên là Lục Tuấn Đức! Chúng thần lặng lẽ cùng từng người bằng hữu trao đổi ánh mắt, có người mừng rỡ, cũng có người kinh ngạc ảo não, chỉ là biểu hiện trên mặt cũng không lộ ra, giống như Nhan Dịch vậy, không có chút rung động nào.
"Ái khanh miễn lễ, ái khanh lập công lớn trẫm sẽ trọng thưởng, phong Lục Tuấn Đức là Binh Bộ Thị Lang, thưởng ngàn lạng hoàng kim!"
"Thần tạ bệ hạ long ân!" Lục Tuấn Đức lần thứ hai quỳ xuống hành lễ, trên mặt trước sau luôn một vẻ hờ hững ,giống như hắn vẫn là Đại Thừa Tướng vậy. Hừ, bước thứ hai là trở lại cung điện này, lúc trước hắn đi ra cung điện này có bao nhiêu chật vật, ngày sau liền phải tăng gấp bội phong quang mà đi tới! Lục Tuấn Đức nằm rạp thân thể, hướng về vị trí của Nhan Dịch liếc mắt một cái, không người nào phát hiện.
Vị trí Thừa tướng, hắn tất nhiên cũng sẽ đoạt lại.
Hạ triều,những người ngày xưa cùng Lục Tuấn Đức giao hảo nhưng sau đó xa lánh ,bây giờ lại dồn dập tiến lên cùng hắn bắt chuyện, một ít đại thần cũng vội vội vã vã tập hợp đi tới cười làm lành. Các đại thần ở triều đường lăn lộn nhiều năm như vậy, tất nhiên nhìn ra được bây giờ Thừa Bình Đế có bao nhiêu tín nhiệm Lục Tuấn Đức, đầu tiên là cứu Thừa Bình Đế, sau đó lại thay Thừa Bình Đế tra ra nỗi đau trong lòng, tuy rằng chỉ cho hắn chức Binh Bộ Thị Lang nhưng ai có thể chắc chắn sau này hắn có thể một lần nữa thu lại chức Thừa tướng hay không đây? Nhan Dịch sâu sắc liếc nhìn đám người kia một chút, khẽ cười một tiếng rồi xuất cung . Lục Tuấn Đức lại trở về, đại nghiệp điện hạ sợ là không dễ dàng như vậy. Hắn cũng muốn nhìn một cái, ngoại tôn thông minh tuyệt đỉnh này sẽ lay động lòng người như thế nào.
Chuyện Lục Tuấn Đức thăng chức,sau khi hạ triều liền truyền tới Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định. Tiêu Vô Định còn đang thời gian mới kết hôn, theo thường lệ hai người sẽ ở tại phủ Trấn Bắc Đại Tướng quân tức phủ Phò mã ba ngày, ngày sau ở chỗ nào liền xem tâm tình của Công chúa điện hạ. Lúc Phi Nhi đến truyền tin tức thì thấy hai người đang ở trong luyện kiếm. Kỳ thực là Tiêu Tướng quân hằng ngày đều tập nhưng Công chúa dậy sớm lại thấy nhàn rỗi tẻ nhạt, nhất thời hưng khởi liền theo Tiêu Vô Định đi hậu viện.
Tiêu Vô Định theo Chu Cẩm Hà mang vũ khí trong khố phòng ra, gạt ra vũ khí rực rỡ muôn màu ở trước mặt, nàng cười hỏi: "Nàng muốn dùng những gì?" Công chúa đầy hứng thú nhìn quanh một vòng, chỉ là đao kiếm thương côn nàng cũng sẽ không dùng được, nơi này có thể sử dụng duy nhất chính là cung tên.
Chu Cẩm Hà khóe miệng nhếch lên, chỉ tay một cái lên cái cung đang đặt một bên, con ngươi rạng ngời nhìn Tiêu Vô Định: "Tướng quân, dám cùng ta tỷ thí một trận không?"
Tiêu Vô Định nghe vậy thấy buồn cười, Công chúa còn muốn cùng nàng tỷ thí bắn cung? Nhìn dáng dấp kia của nàng trong lòng tất nhiên có chủ ý, nàng cũng muốn nhìn một chút Công chúa muốn chơi hoa chiêu gì.
"Có gì không dám? nàng nói luật chơi nên làm sao ?"
"Đơn giản, liền nhìn xem ai bắn trúng hồng tâm nhiều hơn, được chứ? nếu ngươi nhiều hơn ta liền đáp ứng ngươi một chuyện, nếu là ta nhiều hoặc là hoà nhau, ngươi liền phải đáp ứng ta một chuyện." (chơi gì kì vậy công chúa...haha) Tiêu Vô Định mày kiếm hơi nhíu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Cẩm Hà, tựa như cười mà không cười: "Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ nên cho nàng làm cái gì mới được ."
"Hừ, Tiêu Tướng quân cao hứng không khỏi quá sớm đi." Chu Cẩm Hà nhẹ hừ một tiếng, chọn một cái cung thích hợp rồi đi đến trong viện trước. Tiêu Vô Định chặc chặc hai tiếng, lập tức cũng cầm lấy một cây cung đi ra bên ngoài. Vẫn là không muốn dùng Phá Quân miễn cho Công chúa nói nàng dùng cung tốt bắt nạt nàng.
Phi Nhi nghe thấy hai người đối thoại liền rất sớm đã cho người chuẩn bị tốt bia tên, Tiêu Vô Định nhìn hai cái bia cách năm mươi bước, khiêu khích hướng Chu Cẩm Hà cười cười, nói: "Năm mươi bộ nàng có thể bắn trúng? có muốn gần chút không?"
Nếu là ở trước mặt người ngoài, Chu Cẩm Hà đương nhiên sẽ không đồng ý, chỉ là lúc này lại thấy nàng mặt mày cong cong chớp chớp nở nụ cười: "Nếu Tướng quân đã mở miệng, bản cung cũng không tiện cự tuyệt." Dứt lời, nàng vẫy tay gọi Phi Nhi lại, ở bên tai nàng thì thầm một phen, một lát sau liền thấy Phi Nhi ngậm cười rồi cho người di chuyển bia tên. Không lâu sau, Tiêu Vô Định nhìn hai bia tên trước mắt, hai cái cách nhau rất xa mà dở khóc dở cười, đem bia tên điện hạ di chuyển đến gần cũng thôi đi lại còn đưa bia tên của nàng di chuyển ra xa hơn.
Chu Cẩm Hà thoả mãn nhìn hai cái bia tên kia, quay đầu thấy biểu hiện phong phú trên mặt Tiêu Vô Định, cười tủm tỉm hỏi: "Tướng quân cảm thấy không đủ xa sao?"
Tiêu Tướng quân bận bịu vung vung tay, nói: "Được rồi được rồi,trước hết mời điện hạ." Lại di chuyển nữa sẽ là trăm bước mất, bắn ba mươi tên xa như vậy,ngày mai cánh tay nàng cũng không thể dùng nữa.
Chu Cẩm Hà cười đắc ý, trước tiên đáp cung kéo tiễn, mũi tên xuất hiện giữa trời liền ở giữa hồng tâm.
"Tài bắn cung khá lắm." Tiêu Tướng quân hết sức phối hợp vỗ tay khen ngợi, hoàn toàn không để ý khoảng cách chỉ có hai mươi bước. Công chúa hết sức hài lòng với phản ứng củaTiêu Tướng quân như vậy, quyết định một lúc nữa để nhà bếp nấu cho Tiêu Tướng quân thêm vài món ăn. Đã như thế một hồi mười mấy hiệp, mười mũi tên đầu thì có chín mũi tên Chu Cẩm Hà bắn trúng hết, chỉ là đến lúc sau hiển nhiên khí lực không đủ, tay run lên liền sai lệch.
"Aa." Tiêu Vô Định thấy thế, giả vờ đáng tiếc nói: "Aiz, xem ra việc nàng muốn ta làm không xong rồi." mười tên đầu thì chín mũi tên Tiêu Tướng quân cũng trúng hết, chỉ còn dư lại một mũi tên cuối cùng.giương cung cài tên nhắm vào bia tên, đắc ý nhìn Chu Cẩm Hà, khiêu khích hỏi: "Điện hạ, nàng nói ta nên để nàng làm cái gì đây? Hả?"
"Hứ." Công chúa bĩu môi một cái, thả cung xuống rồi đi về phía nàng bên kia , thấy nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm bia tên đang muốn bắn cung, bỗng nhiên tiến đến trước mặt nàng hôn vào môi một cái, làm tay Tiêu Vô Định run lên, mũi tên kia bay thẳng đến bia nhưng lại không trúng hồng tâm. "Điện hạ, Phò mã không trúng."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà quay đầu nhìn quả thực không có trúng hồn tâm, trong mắt không khác nào thực hiện được trò đùa dai như khi còn bé, sáng long lanh, rất cuốn hút. Tiêu Vô Định thả cung, hai tay vòng lấy hông của nàng rồi cúi đầu cắn nhẹ một cái vào môi , bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết nàng lại không thành thật như vậy?"
"Người đàng hoàng sẽ phải chịu thiệt." Chu Cẩm Hà cười tủm tỉm ôm lấy cổ của nàng, sóng mắt lưu chuyển, nói: "Đây là mỹ nhân kế."
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tiêu Vô Định tự nói mình cũng không coi là anh hùng gì nên càng qua không được ải mỹ nhân này, chỉ có thể sủng nịch cười hôn nàng một cái, nói: "Được, thần tâm phục khẩu phục."
Nàng yêu thích Chu Cẩm Hà lúc này, chỉ có ở trước mặt nàng mới sẽ thả xuống vẻ đoan trang quý tộc kia, tươi cười linh động giống như nữ tử bình thường. Hai người ở phủ Tướng quân ba ngày liền chuyển đến phủ Công chúa.phủ Tướng quân tuy được xây dựng thêm, nhưng cũng không thể sánh được với phủ Công chúa đã xây dựng một năm, đối với Chu Cẩm Hà mà nói công chúa phủ cũng càng thuận tiện hơn. phủ Tướng quân đối với Tiêu Vô Định mà nói chỉ là là cái chỗ đặt chân, hai năm qua nàng cũng không ở qua bao nhiêu thời gian, ở chỗ nào đều giống nhau, huống hồ đi phủ Công chúa sẽ cách Ôn phủ gần hơn, nàng muốn tìm sư tỷ cũng không cần chạy tới chạy lui, cớ sao mà không tới đây?
Hai người mới trở về phủ Công chúa , Mặc nhi liền tới báo: "Điện hạ, Phò mã, Ôn cô nương đến ."
Ôn Nguyên ngoại trừ ngày đại hôn đưa quyển sách kia cho Chu Cẩm Hà thì vẫn chưa xuất hiện, một là bận việc Trích Tinh Các , hai là vì để cho các nàng một chỗ, nàng mới không muốn đến gần phá hủy phong cảnh, vì lẽ đó mà chờ hai người trở về phủ Công chúa phủ mới đến. Ôn Nguyên quen thuộc đến nhà thuỷ tạ chờ hai người, thấy hai người tay nắm tay mà đến, mặt mày mang ý cười cùng hai người chào hỏi, đem hộp gỗ đặt trên bàn hướng về trước đẩy một cái, đối với Chu Cẩm Hà nói: "Đây là lễ ra mắt của sư phụ cho nương tử của đồ đệ, hôm qua mới đưa đến."
Nghe vậy, Tiêu Vô Định trên mặt mang theo kinh hỉ, hỏi: "Sư phụ bây giờ ở nơi nào?"
"Ngày các ngươi tứ hôn ta liền viết thư cho sư phụ, lặn lội hồi lâu mới đến tay sư phụ , nàng không kịp tới kinh thành nên không thể làm gì khác hơn là phái người đi cả ngày lẫn đêm đưa quà tặng đến, chỉ là vẫn là muộn mất mấy ngày."
Chu Cẩm Hà tiến lên mở hộp gỗ ra, nhìn thấy trong hộp gỗ là một khối màu trắng gần như trong suốt, giống như hoa sen mà ở giữa chen chúc nhụy hoa màu vàng nhạt, ánh mắt nàng lóe lên, mang theo vài phần khó tin ngẩng đầu hướng về Ôn Nguyên: "Đây là. . ." Ôn Nguyên cười gật đầu: "Không tệ, chính là Thiên Sơn tuyết liên, sư phụ cũng là vì nó mới không kịp tới, thật vất vả mới đoạt được từ trong tay Thần Y Cốc ."
"Là vì lão đầu Thần Y Cốc nên sư phụ không tới kịp?" Tiêu Vô Định vô cùng không tử tế nở nụ cười.
Ôn Nguyên che miệng cười trộm nói: "Vì lẽ đó sư phụ phái người đưa tới liền mau chóng rời Thiên Sơn, miễn cho lại bị hắn cho một trận."
" lễ vật này của sư phụ thực sự quá quý trọng,nếu như có cơ hội kính xin sư phụ đến kinh thành, ta nhất định sẽ chiêu đãi." Chu Cẩm Hà than thở một tiếng, Thiên Sơn tuyết liên này nàng cũng chỉ thấy ở trong sách, có người nói là thánh dược cứu mạng trăm năm khó gặp, miễn là người còn có hơi thở liền có thể cứu lại.
Còn chưa chờ ba người nói tiếp, liền nghe Phi Nhi bẩm báo: "Điện hạ, phu nhân Lễ bộ Thượng Thư tới thăm." Mới trở về mà đã không để người ta yên tĩnh, Chu Cẩm Hà thở dài, bỗng nhiên linh cơ hơi động, đối với Tiêu Vô Định đến: "Ngươi đi đi, cùng nàng qua loa nói vài câu, nếu là ta lại ở nửa ngày."
Bỗng nhiên bị gọi tên Tiêu Tướng quân bất đắc dĩ nhìn hai người, không thể làm gì khác hơn là xoay người hướng về phòng khách đi.
Ôn Nguyên nhìn Tiêu Vô Định đi xa, cười khanh khách đối với Chu Cẩm Hà nói: "Điện hạ ngày sau vất vả rồi ." Công chúa lại thở dài một tiếng, nhưng lại không thể làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]