Chu Cẩm Hà ngủ luôn rất thiển nên lúc Tiêu Vô Định tỉnh thì nàng cũng tỉnh rồi, chỉ là tối hôm qua ngủ muộn nên vào lúc này còn chưa tỉnh táo vì vậy mà nàng chưa muốn dậy, vẫn muốn ở trong lòng nàng một lúc, thế là Tiêu Tướng quân vẫn tưởng là nàng đang ngủ, không nghĩ tới hành động mờ ám của đã bị phát hiện.vành tai Chu Cẩm Hà ửng đỏ, một lát sau, mới "Chậm rãi động đậy" như vừa tỉnh giấc, lông mi thật dài chớp mấy lần, đôi mắt phượng luôn uy nghiêm giờ khắc này lại mang theo chút mê ly, làm trong lòng Tiêu Vô Định ngứa ngáy một trận,nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đưa tay đem mấy sợi tóc vén ra sau tai nàng, mỉm cười hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Chu Cẩm Hà đáp một tiếng rồi lại rúc vào trong lòng nàng , trong lòng thầm oán,tên gia hỏa này có sắc tâm mà không có sắc đảm sao. Có mỹ nhân trong lòng chỉ kẻ ngu si mới chịu bất động aa. Tiêu Vô Định mỉm cười liền thu lại cánh tay ôm nàng vào trong ngực.Mới tỉnh ngủ nên Chu Cẩm Hà không giống với thường ngày mà giống như một con mèo vậy, đáng yêu phi thường. Mọi cử động đều mang theo lười biếng cùng nũng nịu, khiến người ta muốn ngừng mà không được, nhìn vậy lại làm cho lòng Tiêu Vô Định như bị mèo cào, Tiêu Tướng quân hận không thể đem Công chúa nuốt vào trong bụng. Chỉ là bên trong nghĩ thì nghĩ như vậy, Tiêu Tướng quân cuối cùng cũng chỉ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lại ôm thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Công chúa một lúc mới quay đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài, bất đắc dĩ bĩu môi nói: "Ta nên dậy thôi."
Bên ngoài sắc trời mặc dù mới mờ sáng, nhưng đại quân đã sớm dàn xếp để hồi kinh, trong kinh thành cũng đang chờ, hành quân từ trước đến giờ luôn dậy sớm như vậy. Tiêu Tướng quân không dậy nữa sợ là lỡ thời gian mất. Chu Cẩm Hà ngẩng đầu nhìn cũng bất đắc dĩ đáp một tiếng, quay ra bên ngoài đẩy một cái, nói: "Vậy ngươi dậy đi." Lúc này khí trời vẫn còn lành lạnh, Tiêu Vô Định như lò sưởi hình người vậy, ôm vào vừa mềm mại lại ấm áp, nàng rất yêu thích, nàng khẽ thở dài một cái, chính mình dịch dịch chăn. Mới nói như vậy mà thân thể mềm mại kia liền đem mình đẩy ra còn kéo mất chăn, Tiêu Vô Định cảm thụ sau lưng bỗng nhiên có một cảm giác mát mẻ, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, dịch lại gần Công chúa hôn lên trán, nói: "Ngủ tiếp một lát đi, chờ ta gặp bệ hạ nộp binh phù xong ta liền đi tìm nàng,được không?"
"Đợi ngươi xong phỏng chừng liền tới bữa tối rồi, phụ hoàng đã sớm phái người chuẩn bị phong yến, quy mô không kém quốc yến. Tiêu Tướng quân bây giờ tâm phúc của bệ hạ rồi." Chu Cẩm Hà một tay chống đầu, tựa như cười mà không cười nhìn nàng, lúc nãy những mơ hồ kia hoàn toàn không còn chút gì,bây giờ lại là một Công chúa ung dung khôn khéo.
"A... Ta cũng tình nguyện đi Công chúa phủ ăn bữa cơm, tiếp phong yến cũng chỉ là xã giao." Tiêu Vô Định bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy cầm lấy áo khoác ở một bên mặc vào, quay đầu thấy Chu Cẩm Hà đang muốn xuống giường, lại đưa nàng ấn trở lại: " trời lạnh,mà vẫn còn sớm, nàng nằm thêm một chút đi, lát nữa ta cho người đưa đồ ăn sáng lại đây." Chu Cẩm Hà vốn muốn giúp nàng thay y phục ,nhưng nếu Tiêu Tướng quân từ chối đãi ngộ hiếm có này thì thôi vậy, nàng cũng không nỡ rời ổ chăn ấm áp,nàng dịch dịch chăn nằm nghiêng đầy hứng thú nhìn Tiêu Tướng quân tự mình thu thập, thấy nàng mặc áo giáp vào gọn gàng bỗng nhiên có chút ngạc nhiên,dáng dấp Tiêu Tướng quân mặc nữ trang nhất định là nghiêng nước nghiêng thành. Hồi phủ phải may cho nàng mấy bộ đồ thường phục mới được... Tiêu Tướng quân đi Tây Bắc một năm nhưng cũng không bị đen, môi hồng răng trắng ,nếu mặc đồ đỏ nhất định là rất đẹp .
Tiêu Vô Định thu thập xong quay đầu lại nhìn liền thấy Công chúa đăm chiêu cười tủm tỉm nhìn mình, không biết trong lòng nàng có "Ý đồ xấu" gì, tiến lên hỏi: "Làm cái gì nhìn ta như thế?"
Chu Cẩm Hà ý cười càng sâu,nhưng ngữ khí lại đàng hoàng trịnh trọng: "Trong phòng này cũng không có cái gì khác để xem a." "..." Nàng nói có lý như vậy ta cũng không có gì để nói... Tiêu Vô Định thở dài, chỉ biết trong lòng Công chúa lại có chủ ý, nghĩ đến Công chúa cũng không nỡ dằn vặt nàng, theo nàng đi thôi. Nàng tiến lên thay nàng dịch dịch chăn, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại của Chu Cẩm Hà, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, thực sự không nỡ lòng rời điện hạ, lẩm bẩm nói: "Ta bây giờ có thể coi là lý giải được vì sao quân vương không muốn lâm triều." Chu Cẩm Hà làm sao không biết, nàng nắm chặt tay nàng, mỉm cười than nhẹ một tiếng, đứng dậy hôn nhẹ vào má nàng, nói: "Tội danh này ta không gánh nổi aa, mau đi đi, đừng để cho các tướng sĩ đợi, ta hồi kinh chờ ngươi."
Được Công chúa hôn Tiêu Tướng quân mở cờ trong bụng, hài lòng đứng dậy ra ngoài phòng, ở trong đại sảnh nhanh chóng dùng hết đồ ăn sáng liền phân phó chủ dịch quán : "Đưa đồ ăn sáng cùng nước nóng đi phòng ta." Chủ dịch quán nhất thời lộ ra một nụ cười rõ ràng , nói: "Tướng quân ngài yên tâm, hạ quan sẽ phân phó người đi đưa."
Vừa nhìn liền biết bị hiểu lầm rồi, Tiêu Vô Định cũng lười giải thích, nhanh chân ra khỏi dịch quán, lên ngựa phân phó nói: "Hành quân gấp!" Mấy vạn tướng sĩ sững sờ, làm sao mà lộ trình nửa ngày còn vội vàng hơn cả hành quân vậy? Chỉ là quân mệnh không thể trái, vẫn là tiểu bộ đi tới.
Gã sai vặt phụng mệnh đưa đồ ăn sáng cùng nước nóng tới liền thấy một cô gái mặc áo đen canh giữ ở cửa, nói: "Cho ta đi." Nhìn lên biết không phải người dễ trêu, hai tên sai vặt vội vàng đưa đồ đang cầm trong tay đưa cho nàng, còn hiếu kỳ muốn nhìn vào trong phòng một cái lại bị Viêm Thập Tam lạnh lùng lườm , bận bịu cáo từ rồi như một làn khói chạy xuống lâu. Chu Cẩm Hà đem động tĩnh bên ngoài thu hết trong tai, bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu, rửa mặt cùng dùng đồ ăn sáng xong xuôi, Viêm Thập Tam đang chuẩn bị dẫn nàng từ cửa sổ đi ra ngoài, nhưng lại thấy Công chúa mỉm cười khoát tay áo một cái, nói: "Đi ra từ cửa lớn." Nói dứt lời, liền dẫn đầu ra cửa, dáng dấp ung dung kia làm Viêm Thập Tam hoài nghi ngày hôm trước nghe được phân phó nói không muốn lộ liễu là mình nghe lầm.
Trưởng trạm dịch cùng gã sai vặt đang trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại hướng về trên lầu nhìn một chút, muốn nhìn xem dáng dấp nữ tử Tiêu Tướng quân yêu thích rốt cuộc như thế nào,nhưng không ngờ người từ trên lầu đi xuống lại là một tiểu công tử mặt như quan ngọc, phong độ ung dung.... Mấy người vẻ mặt cứng đờ, hai mặt nhìn nhau, hơi có chút khó tin. Thực sự không nghĩ tới... nhân vật anh hùng như vậy lại yêu thích một công tử văn nhược nhỏ gầy... Công tử aa... Chỉ là tiểu công tử này thực sự đẹp, cũng khó trách Tiêu Tướng quân động tâm... Chu Cẩm Hà dư quang thấy được điều bọn họ đang suy nghĩ , trò đùa dai thực hiện được nên tâm tình nàng rất tốt, khóe miệng khẽ nhếch nghênh ngang ra khỏi dịch quán, gọn gàng vươn mình lên Càng Ảnh, đánh ngựa đi về hướng kinh thành. Tốc độ hành quân tất nhiên không sánh được với Chu Cẩm Hà một đường đánh ngựa lao nhanh, huống hồ Càng Ảnh là thiên lý mã, không lâu lắm nàng liền vượt qua đại quân uốn lượn mấy chục dặm, lúc chạy qua Tiêu Vô Định còn hướng nàng nháy mắt một cái. Tiêu Vô Định nhìn thấy chỉ biết sững sờ, không biết nàng ấy làm sao bỗng nhiên lại cao hứng như thế,nhưng nào biết mình đã bị Công chúa điện hạ đây chụp lên người cái danh long dương chi phích aa.
Ở ngoài kinh thành, Thừa Bình Đế tự mình dẫn một đám đại thần chờ Tiêu Vô Định cùng Định Bắc Quân chiến thắng trở về. Đột Quyết vẫn là họa lớn trong lòng, chỉ là lúc trước mới đánh xong Hung Nô nên quốc khố cũng không dồi dào.Lần này, Đột Quyết tiến công bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ tới có thể đại phá Đột Quyết bức cho bọn họ cúi đầu xưng thần, sau khi Thừa Bình Đế nhận được thắng báo liền cao hứng hồi lâu, đối với Tiêu Vô Định lại càng hài lòng. Hành quân gấp nên lộ trình nửa ngày đã biến thành gần nửa ngày. Không lâu sau, xa xa truyền đến tiếng ầm ầm vang trầm,ngay cả mặt đất phảng phất đều vì thế mà chấn động, đại quân mênh mông cuồn cuộn chạy tới. Thừa Bình Đế nhìn thấy, cười ha ha. Y theo thế cục này, thêm ba năm rưỡi nữa liền có thể diệt Thục Quốc, nhất thống thiên hạ, hắn chính là như Tần Hoàng Hán Vũ, một đế vương thiên cổ aaa. Tiêu Vô Định dẫn quân đội đến xa xa trước mặt Thừa Bình Đế liền dừng lại, xuống ngựa bước nhanh về phía trước, hai tay nâng cao dâng binh phù nói: "Hồi bẩm bệ hạ, mạt tướng may mắn không làm nhục quốc mệnh, cùng các tướng sĩ đắc thắng trở về!"
"Ha ha ha được! Ái khanh khổ cực, mau mau đứng lên!" Thừa Bình Đế một tay nâng nàng dậy, vỗ vỗ bờ vai của nàng, cười to nói: "Không hổ là Định Bắc Quân, quả nhiên đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Ái khanh chỉ huy tốt, trẫm nhất định có thưởng!" Dứt lời, hắn vui mừng nhìn tướng sĩ phía sau Tiêu Vô Định, cất cao giọng nói: "Chư vị tướng sĩ cực khổ rồi! Các ngươi bảo vệ quốc gia, không hổ là binh của trẫm! Không hổ là Định Bắc Quân! Trước về quân doanh sửa soạn, sau đó sẽ đón gió tẩy trần cho chư vị, luận công đi thưởng!" "Nào, ái khanh, trước tiên theo trẫm hồi cung!"
"Vâng!" Tiêu Vô Định xoay người lên ngựa đi theo hoàng giá , cả đám lại mênh mông cuồn cuộn hướng về hoàng cung.
Chu Cẩm Hà vì tách đoàn người đã cố ý từ một cửa khác vòng vào thành, mới hồi phủ liền nhận được tin tức nói đại quân đã đến, lúc nàng dùng thiện lại nhận được ý chỉ tiến cung. Thừa Bình Đế sẽ đón gió tẩy trần cho Tiêu Vô Định cùng một đám tướng sĩ có công, chờ Chu Cẩm Hà chậm rãi thay đổi y phục,trang điểm xong thì canh giờ cũng vừa vặn .
Như Chu Cẩm Hà nói, Tiêu Vô Định chỉ kịp hồi phủ tắm rửa thay y phục lại phải tiến vào cung.Bên trong Lân đức điện, một đám thần tử đã vào chỗ ngồi. Tiêu Vô Định vừa vào đại điện, thì có một đống thần tử xông tới cười ha ha chúc mừng nàng. Tiêu Vô Định không thể làm gì khác,lại ứng phó từng người một, thật vất vả Từ Nguyên Thú mới lại đây ngắt lời "Cứu vớt" một hồi, nàng mới có thể vào chỗ mà thở phào nhẹ nhõm. Ở phía đối diện, Tiêu Vô Định thấy một bóng người quen thuộc. Thấy nàng nhìn qua , người kia khóe miệng khẽ nhếch, hắn giơ chén rượu lên ánh mắt vẫn sâu không lường được. Tiêu Vô Định lễ tiết cũng nâng chén rượu, nhẹ nhấp một ngụm. Xem ra, quả nhiên như điện hạ từng nói trong thư, Lục Tuấn Đức không dễ rơi đài như vậy. Thú vị. Binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn, để xem hắn còn có thể lật lên sóng gió gì . Tiêu Vô Định thu lại tầm mắt , đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
"Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, Thái tử điện hạ, Ung Ninh Công chúa giá đáo!"
Theo tiếng lanh lảnh của thái giám bên ngoài, bên trong đại sảnh đang náo động nhất thời thu lại, cả đám cung kính hành lễ. Tiêu Vô Định trộm liếc nhìn Công chúa lại vừa vặn nhìn thấy nàng cũng đang nhìn mình, mấy canh giờ trước còn cùng giường ngủ mà bây giờ hai người đã đổi triều phục cùng cung trang, trước mọi người chỉ giám liếc nhìn đối phương, bỗng nhiên có một ảo giác vụиɠ ŧяộʍ, không thể không nói cũng là có một phong vị khác.
Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy hắn vung tay lên, cười nói: "Ha ha ha, các khanh miễn lễ, ngồi!" Mọi người lúc này mới theo lời ngồi xuống. "Chúc mừng bệ hạ, Tiêu Tướng quân quả là thiếu niên anh tài, vì Đại Tấn ta bình định biên cương, bệ hạ anh minh hơn người,ngày Đại Tấn nhất thống thiên hạ ngay trong tầm tay rồi!"
"Đúng nha, nhờ có bệ hạ biết chọn người, có Tiêu Tướng quân cùng Từ đại tướng quân ở đây, bình định thiên hạ ngay trong tầm tay!"
... ... ... . . . .
Nghe một đám thần tử nói như vậy Thừa Bình Đế mở cờ trong bụng, ha ha cười nói: "Trấn Bắc Tướng quân lần này không thể không kể công, trẫm từ trước đến giờ thưởng phạt phân minh, phong Tiêu Vô Định nhị phẩm Trấn Bắc Đại Tướng quân, thêm ấp năm trăm hộ, thưởng hoàng kim ngàn lạng, gấm vóc 100 thớt, trân bảo mười hòm, tứ hôn Ung Ninh Công chúa!"
Lời này vừa nói ra, đấm thần tử đang ngồi đều hít vào một ngụm khí lạnh, thăng quan tiến tước cũng thôi đi, lại còn tứ hôn Ung Ninh Công chúa. Tiêu Vô Định này quả nhiên tiền đồ không thể đo lường. Tiêu Vô Định nghe được câu cuối cùng kinh hãi đến biến sắc, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Cẩm Hà cũng là một bộ không biết chuyện gì, nàng cũng quản không được nhiều, nhắm mắt tiến lên quỳ xuống nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không thể! Mạt tướng chỉ là một sơn dã mãng phu, thực sự không xứng với thân thể thiên kim của Công chúa điện hạ a!" Nghe vậy, Thừa Bình Đế ngưng cười, lông mày dựng đứng, lạnh lùng nói: " Đại Tấn này không biết bao nhiêu người chờ cưới Công chúa của trẫm, làm sao ngươi lại không vừa lòng? !" Hắn là vua của một nước, bị thần tử ở trước mặt văn võ bá quan làm mất mặt như vậy, điều này làm cho hắn phải dấu mặt vào đâu đây? !
"Mạt tướng không dám!phong thái tiên nhân của Điện hạ mạt tướng dĩ nhiên mơ tưởng mong ước, chỉ là tự giác lỗ mãng, thực sự không xứng với Công chúa điện hạ, kính xin bệ hạ cân nhắc!"
Nhan Hậu kéo kéo ống tay áo Thừa Bình Đế , hắn lúc này mới thu lại chút tức giận, lạnh lùng nói: "Ái khanh không cần khiêm tốn, từ xưa mỹ nhân phối anh hùng, ái khanh đầu tiên là phá Hung Nô Vương đình, lại vì trẫm bình định Đột Quyết, thiếu niên anh hùng, tất nhiên xứng với Ung Ninh." Tiêu Vô Định quỳ đem thân thể hầu như gần kề mặt đất, lông mày nhíu chặt. Chẳng biết vì sao Thừa Bình Đế đột nhiên hạ chỉ tứ hôn, không phải đã nói rõ ràng là do điện hạ tự quyết định hôn sự ư... Nàng có thể nào cưới điện hạ đây? Không kìm lòng được trầm luân đã là sai lầm lớn, lại cùng điện hạ thành hôn, lừa gạt như vậy, nàng chính là vạn lần chết cũng không thể bù đắp. Tiêu Vô Định xiết chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Bệ hạ, thiên hạ chưa định, mạt tướng thân là thần tử sẽ thay bệ hạ phân ưu mà bình định thiên hạ, chỉ là trên chiến trường đao kiếm không có mắt,nếu như không may mắn có chuyện bất trắc lại làm điện hạ thương tâm,nghĩ đến một mình điện hạ lưu lại trên cõi đời này, mạt tướng vạn vạn không muốn, kính xin bệ hạ thứ tội, thu hồi thành mệnh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]