- CÁI GÌ? 
Bội Anh hét lên thất thanh nhìn bà Tịnh Hải ngồi trầm ngâm trên ghế sô pha. Cô lấp bấp trong bất ngờ. 
- Chẳng phải lúc đó nó đã ra đến cửa và bị một thằng nào đó đưa lên xe rồi sao? Chẳng lẽ thằng đó không phải tay sai của mẹ? 
- Không – Tịnh Hải đáp, ánh mắt đang suy nghĩ về điều gì đó. 
Bội Anh như điên tiết lên, nhấp ngụm nước trong tức giận rồi lại nhìn bà Tịnh Hải. 
- Vậy ai đã bắt nó hả mẹ? 
- Ta cũng không biết, thời cơ đã đến nay lại để hụt mất, tức thiệt. 
Tịnh Hải gằn mạnh lời nói, tay đập xuống bàn vang lên tiếng “bộp” đầy tức giận. 
-Lẫn này lại vỡ kế hoạch, đúng là số con điên kia hên thật mà – Bội Anh tặc lưỡi nói, môi vặn vẹo vẻ cam tâm. 
Bà Tịnh Hải không nói gì, chỉ mở túi xách và lấy ra hai chiếc vé máy bay. 
- Này… này là gì hả mẹ? – Bội Anh thắc mắc hỏi. 
- Nhật Bản, ta phải qua bên đấy, con mau xếp hành lí rồi đi ngay. Chuyến bay sẽ cất cánh sau hai giờ nữa. 
*** 
Vĩnh Phúc hướng ánh mắt thiết tha nhìn Bình Nhi, cô bé nhỏ khẽ co người, vẻ sợ sệt hiện rõ. 
- Sao vậy, em sợ anh sao? – Vĩnh Phúc giương ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. 
- Không… mèo đen… mèo… 
Hắn đứng thẳng người dậy, bước chân tiến đến bàn và bê bát cháo nóng. 
- Em ăn đi, cháo bò em thích đấy – 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061238/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.