- Cái gì? Đám các người làm ăn kiểu gì lại không thể tìm lại con bé chứ? 
Là người được cho là mẹ của cô bé mắc bệnh trầm cảm được nhận về cô nhi viện vào mấy năm trước. Bà quát ầm cả căn phòng nhỏ. 
- Xin bà thứ lỗi, chúng tôi không thể tìm lại đứa bé đó, thông tin về người nhận nuôi nó được xác nhận là giả… 
Người đứng đầu cúi đầu vẻ ăn năn, chính bà cũng chẳng thể làm gì được nữa. 
Người phụ nữ kia bực tức đứng dậy, đôi gót nện mạnh xuống sàn nhà gỗ rời khỏi cô nhi viện. Bà tay lướt điện thoại gọi cho ai đó. 
- Cho người tìm con bé, bất kể ai tìm được, muốn bao nhiêu cũng có. MAU LÊN! Nhất định phải tìm ra con bé, nhất định. 
Người phụ nữa tắt điện thoại, hàng nước mắt chảy dài trên mi, khuôn miệng bà lẩm bẩm từng lời nói đau khổ. 
- Mẹ sẽ tìm thấy con, Tịnh Nhi à. Nhất định phải chờ mẹ, con nhé! 
Rồi chiếc xe lặng lẽ đưa người phụ nữ lên một mảng đất cao sâu trong núi.Bước chân run run bà dừng lại trước hai nấm mộ đã lâu chưa ai nhổ cỏdại. 
Lăng mộ rất đẹp, xung quanh từng bông hoa sen khắc quanh lăng đá. Đến đá trãi trên mộ cũng là sỏi đắt tiền. 
Đôi mắt bà ướt nhèm nhìn xuống từng mảng đất chôn vùi hai con ngườimà bà yêu thương nhất. Bàn tay khẽ miết theo dòng tên trên bia mộ. Mộtnỗi đau giằng xé trái tim yếu ớt của người phụ nữ đã đánh mất gia đìnhmình. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061204/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.