- Mèo đen… lâu quá. 
Bình Nhi ngồi thẫn thờ trước thềm nhà, cô bé nhỏ đang đợi Khải Hoàng cùng đến tham gia lễ giáng sinh ở trường. 
Nhưng mãi vẫn chẳng thấy mèo đen, cô bé nhỏ cảm thấy bức bối. 
- Tiểu thư, sao cô vẫn còn ngồi ở đây? 
- Mèo đen, đợi mèo đen. 
Bình Nhi ngây thơ hỏi, đôi má ửng đỏ. 
- Cậu chủ đã đi từ sớm rồi ạ. Cậu chẳng nói gì cô sao? 
Bình Nhi lắc đầu, mái tóc dài khẽ lay động. Đôi mắt u buồn hiện rõ. 
Cô bé nhỏ bước ra xe có tài xế riêng, mặc dù sẽ không phải đi trênchiếc mô tô đáng sợ kia nhưng cô bé nhỏ chẳng thấy vui chút nào. Đi ô tô vừa an toàn vừa ấm áp, mà sao thấy chạnh lòng quá. 
Chiếc xe con dừng trước cổng trường An Bình, tiếng ồn áo nhốn nháo của đám học sinh vang vọng. 
Sân trường được bao bởi một màu đỏ rực rỡ và ấm cúng. Tất cả học sinh trong trường đều đang tất bật đặt quà lên một dãy bàn dài. Có đứa đứngchỉ trỏ, đứa đứng “ngắm” quà trước để tí lên… giành. 
Bình Nhi hôm nay mặc chiếc váy suông màu đen và áo dạ đỏ bên ngoài.Cô bé nhỏ nhẹ nhàng cầm hộp quà màu hường có hoa văn lộn xộn đặt lên mép dãy bàn. 
- Ê, Nhi. 
Có tiếng gọi, cô bé nhỏ quay người lại. Là Hồng Nhung, và Minh Hiếu. 
Hai cô bạn chạy lại, vừa chạy đến, Hồng Nhung đã chụp ngay cái mũ ông già nô-en lên đầu Bình Nhi. 
- “Me 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061190/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.