- Bình Nhi, dậy nào, đến giờ đi học rồi. 
Khải Hoàng khẽ kéo chiếc mền ra khỏi đôi tay bé nhỏ đang cố níu kéo. 
- Em muốn ngủ. 
Khải Hoàng nhăn mặt, tay vẫn tiếp tục kéo con mèo nhỏ kia đang vẫn còn mơ màng. 
- Anh đi một mình nhé? 
- Ừ. 
- Anh đi thiệt. 
Mèo nhỏ chẳng đáp lại, cô bé kia vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đêm hômqua. Giấc mơ có con mèo đen nào đó đã ôm cô vào lòng. Bình Nhi hai mắtvẫn nhắm nghiền, tránh ánh nắng nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ xinh. 
- Haizz, có bịch kẹo me mà chẳng biết cho ai bây giờ. Thôi đem giục cho đỡ nặng nhọc. 
Khải Hoàng vờ thểu não, miệng phát ra từng lời nói mời gọi. Rồi anhvờ bước ra khỏi cửa phòng. Đúng như dự đoán, mèo nhỏ chồm phóc ngườidậy, hai mắt sáng trưng khi nghe đến hai từ “kẹo me”. 
- Không, đừng giục. Cho em. 
- Cho em ư? Cho cái người hay ngủ nướng như em tổ phí phạm. 
- Không, không phí. Em không có ngủ nướng. Thật. Em nói thật. 
Để chứng minh, con mèo nhỏ bật người dậy chạy vào phòng vệ sinh ngay lập tức. Khải Hoàng chỉ biết bật cười trước hành động ngốc nghếch củamèo nhỏ. Cái con người gì đâu dễ dụ thế không biết. 
Mèo nhỏ bước ra vườn, mũi thút thít. 
- Cảm sao? 
- Chắc vậy. 
Khải Hoàng vẻ lo lắng nhìn con mèo nhỏ cứ đưa tay lên quệt trên chiếc mũi đỏ ửng. 
-Uống thuốc chưa? 
-Rồi ạ. 
-Ừ. 
Khải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061185/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.