Thẳng luyện đến mặt trời mọc lên ở đằng đông, tất cả mọi người rời khỏi giường, Tôn Nhạc mới thu hồi quyền lần này nàng ước chừng luyện hết ba giờ, cùng tối hôm qua giống nhau, thân thể của nàng một chút cũng không có cảm giác uể oải, chỉ có bụng đói khó nhịn.
Nàng vốn định lập tức tới ngay rừng cây trên núi đi lại lấy chút củ từ để ăn, bất quá chỉ trong chớp mắt, hay là xác định trước có thể có người chú ý tới mình hay không rồi nói sau liền cắn chặt răng chịu đựng đói khát, đến bãi đất nhổ cỏ.
Gian phòng gỗ nhỏ này của nàng tuy rằng xa xôi, bất quá các nữ nhân ở trong viện vốn nhàn rỗi vô sự. Trong hai giờ Tôn Nhạc nhổ cỏ này, thường thường có nữ nhân miệng bôi son đỏ bừng đi qua. Những nữ nhân này đối với gương mặt xấu xí của Tôn nhạc thì đều là một trận cười nhạo.
Thẳng nhẫn nhịn đến chừng mười giờ sáng, Tôn Nhạc cảm giác được chính mình đói bụng đến ngực đằng trước dán đằng sau rồi, liền thừa dịp không có người chú ý liền hướng hậu viện chuồn đi.
Tôn Nhạc ôm dạ dày quặn đau,theo con đường quen thuộc đi tới trên núi. Khi nàng nhanh đến trong bụi củ từ thì vừa hay nhìn thấy bóng lưng lẻ loi của một tiểu hài tử.
Chính là nhược nhi!
Tiểu nam hài ngồi xổm trong bụi củ từ, kéo kéo đám day leo, thân ảnh gầy yếu kia từ phía sau lưng thoạt nhìn thật là có vài phần đáng thương.
Tôn Nhạc trong lúc vô tình thả chậm cước bộ.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/173497/chuong-8.html