Nghe xong lời Tôn Nhạc nói…, thất cơ môi dẩu lên, hừ nhẹ một tiếng,“Coi như ngươi còn thức thời!”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, Tôn Nhạc cúi đầu, thanh âm khiêm tốn nói: “Thất Cơ tỷ tỷ, ngươi có thể nói cho ta ở đâu ăn cơm không?”
Thất cơ cước bộ ngừng một chút, quay đầu lại liếc nàng một cái, “Đừng gọi ta tỷ tỷ, ta không muốn làm tỷ tỷ của ngươi!” Nói tới đây, nàng nhìn thân thể nhỏ bé của Tôn Nhạc, lắc lắc đầu thở dài: ” Không có chút thịt như vậy, cũng không biết có thể sống mấy ngày. Hề nữ, đi làm cho nàng chút gì ăn “
Sau khi phân phó xong, nàng hướng Tôn Nhạc nói: “Trong viện này ăn mặc là đều có định mức, cái chuyện ăn này đều là bề trên có người chuyên môn đưa tới các phủ các viện, một ít phần của ngươi, không bằng ngươi đi hỏi hỏi ngũ công tử đi a, nhìn bộ dạng ngươi đứng cũng đứng không vững, thật sự là đáng thương, ai da, hôm nay ta bố thí ngươi một bữa cơm đi” dứt lời, nàng giương cằm lên, cực kỳ ngạo mạn quay lưng lại phía Tôn Nhạc.
Đối với thất cơ rời đi, Tôn Nhạc mỉm cười cúi chào, thấp giọng nói: “Cám ơn thất cơ” nàng không muốn mình kêu tỷ tỷ, nàng cũng không cần phải kêu.
Tôn Nhạc hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, âm thầm nghĩ: cẩn thận không có hại, sinh tồn là điều kiện tiên quyết, ta có cái gì không thể nhẫn!
Một đôi giầy rơm xuất hiện ở trong tầm nhìn Tôn Nhạc, đồng thời, một cái thanh âm lanh lảnh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/173493/chuong-4.html