Doanh Thập Tam vẫn không nhúc nhích đưa mắt nhìn Nhược Vương càng đi càng xa, trên gương mặt tuấn nhã hiện lên một chút thần sắc phức tạ. Nhìn chân trời tối như mực kia, trước mắt hắn dường như xuất hiện gương mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của Điền Công Tôn Nhạc.
Dần dần, gương mặt thanh tú như đóa Phù Dung trên bầu trời bao la đen sẫm kia khẽ mỉm cười, ôn nhu như mặt nước. Nếu trong cặp mắt nàng không hàm chứa sự thông tuệ, chỉ sợ ai cũng sẽ không biết nữ tử này đáng sợ đến ngường này? Chậm rãi, chậm rãi, khóe miệng của hắn giương lên hiện ra một nụ cười yếu ớt, Doanh Thập Tam nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: “Tôn Nhạc? Thật không ngờ ta thua ở trong tay nàng! Sớm biết như thế, sớm biết như thế, ai!”
Sớm biết như thế, sợ là có dùng đến sức mạnh hắn cũng sẽ giữ Tôn Nhạc ở bên người? Nữ tữ tài trí đáng sợ kia, kỳ thật có rất nhiều nhược điểm, chỉ cần khéo lợi dụng, hoàn toàn có thể giữ nàng ở bên cạnh. Thế gian này, ngoại trừ nữ tử như thế, liệu có nữ nhân nào xứng làm vương hậu của mình?
Nhược Vương mang theo chừng trăm kiếm khách như gió xoáy lao đi, trên vùng đất hắc ám, chừng trăm cây đuốc sáng bừng trong trời đêm, hô ứng cùng quần tinh trên bầu trời ảm đạm. Gió vù vù thổi tới, thổi ngoại bào trên thân mọi người bay phất phới. Chạy một khắc đồng hồ, Sở quân đã trở về gần tới trận doanh. Văn Lương chạy bên cạnh, nghiêng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623764/chuong-223.html