Nhược Vương giục ngựa phi nước đại, tiếng cười to không dứt. Gió quật thẳng vào mặt, tóc bay phất phới.
Lúc này, phía trước xuất hiện một triền núi phập phồng, trên sườn núi hoa cỏ màu xanh kéo đến tân chân trời, những bông hoa li ti nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
“Giá ——”
Nhược Vương quát một tiếng, giục ngựa nhảy lên triền núi. Khi một con ngựa hai người xuất hiện trên đỉnh triền núi thì hắn đột nhiên kéo dây cương, làm con ngựa hí một tiếng, dựng thẳng chân lên!
“Tỷ tỷ!”
Nhược Vương chỉ vào đồng cỏ vô cùng phì nhiêu dưới ánh mặt trời, hưng phấn, lanh lảnh nói: “Tỷ xem núi sông vạn dặm, thắng cảnh khôn cùng này, có phải cực kỳ mê người không?”
Hắn nói tới đây, đột nhiên nhấc cổ họng, hét dài một tiếng. Tiếng hét kia vang tận trời, truyền ra xa xa, nhất thời núi kêu cốc ứng, vang vọng khắp đất trời.
Hét xong, Nhược nhi tươi cười, lanh lảnh nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đang ở tuổit hanh xuân, có tài trí khôn cùng, người như chúng ta, phải lưu lại danh tiếng thiên thu ngàn năm trên cõi đời này ! Tỷ tỷ, hết thảyđềumỹ diệu như vậy, cũng không thể làm tỷ cảm thấy hùng tâm tráng chí, khí phách vô cùng sao?”
Hắn nói tới đây, thả người nhảy xuống lưng ngựa, chậm rãi đặt Tôn Nhạc ở trên mặt đất, sau đó, hắn quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Tôn Nhạc.
Nhìn nhìn, Nhược Vương chậm rãi lui về phía sau vài bước, lại chậm rãi quỳ gối, quỳ trên mặt đất mặt ngó về phía nàng!
Dù Tôn Nhạc có đầy tâm tư. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623747/chuong-206.html