Sau khi sắp xếp ổn thoả, Tôn Nhạc nghỉ ngơi một chút, thay nữ phục. Nàng thay một bộ áo tơ màu lục nhạt, tóc đen như mực, da thịt trắng nõn mơ hồ ửng đỏ, từ khi Tôn Nhạc đi sứ tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên đổi lại nữ phục. Khi nhìn đến mình trong gương, nàng gần như choáng váng. Cô gái trong gương đồng mắt sáng như nước, da thịt trắng noãn, hai má ửng đỏ, ngũ quan tinh xảo, tự nhiên là một mỹ nhân trong thanh linh lộ ra sự tú nhã, dịu dàng a! Cái này, nàng nhớ rõ khi còn ở thành Hàm Dương thì nàng vẫn chỉ là một cô nương diện mạo thanh tú bình thường, tại sao sau hơn nửa năm đổi lại nữ phục, lại mặn mà hơn nhiều như vậy? Giống như một nụ hoa, trong lặng lẽ không ngờ đã hé nhụy tỏa hương. Dung mạo đẹp như vậy, tuy rằng không kinh diễm bằng Trĩ đại gia, Yến Ngọc Nhi, nhưng mà, bất luận nàng đi đến nơi nào, đã không còn kém hơn những nữ nhi quyền quý này nữa. Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn khuôn mặt mơ hồ trong gương đồng, càng xem càng vui vẻ. Vươn tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Tôn Nhạc hớn hở mà nghĩ: như vậy là tốt rồi, như vậy là đủ rồi. Trời xanh đối xử với ta thật là không tệ, để cho ta ở độ tuổi đẹp nhất, có một diện mạo làm cho người ta vừa thấy tâm tình liền sung sướng. Nhìn mình trong gương hơn nửa ngày, Tôn Nhạc còn có chút không thể tin được người trong gương kia thật sự là mình. Khi nàng mặc nam trang đi sứ thì không hề soi gương, thật đúng là không biết diện mạo của mình lại có biến hóa. Mà đám người Nghĩa Giải mỗi ngày gặp nàng, đối với loại biến hóa này càng không có bao nhiêu cảm giác. Về phần quyền quý các quốc gia, tuy rằng cảm thấy Điền Nhạc thanh tú này có vẻ đẹp của nữ nhi, nhưng bọn họ mỗi ngày đều đối mặt với rất nhiều mỹ nhân hoa phục lộng lẫy, Tôn Nhạc mặc dù tú nhã, cũng không thể làm cho bọn họ kinh diễm. Bởi vậy thẳng đến lúc này, Tôn Nhạc mới nhận ra, chính mình đã thật sự thành một đại cô nương, thành một mỹ nhân rồi. Hơn nửa năm này, biến hóa của Tôn Nhạc không chỉ dừng lại ở bề ngoài, ngay cả dáng người mà nàng vẫn bỏ qua, lúc này cũng mềm mại hơn, trước ngực phình lên, mông cũng no tròn. Khi mặc cái loại thâm y trường bào này thì không có cảm giác, hiện tại vừa đổi lại nữ phục, Tôn Nhạc đột nhiên có điểm không được tự nhiên. Trong phòng vụng trộm ngắm nghía vui vẻ một hồi, lại chần chờ một chút, rốt cục Tôn Nhạc lấy hết dũng khí đi ra. Tôn Nhạc vừa đi ra. Tiếng cười hì hì trong sân nhất thời dừng lại. Đám người Nghĩa Gỉai, Hãn Hòa ở trong sân đi tới đi lui, hoạt động gân cốt. Lúc này nhìn đến một cô gái xinh đẹp tuyệt trần từ trong phòng Tôn Nhạc đi ra. Không khỏi mắt đều choáng váng. Chống lại đám nam nhân hai mắt trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc đỏ hồng. Nàng mấp máy môi, chậm rãi đi đến trước mặt Nghĩa Gỉai, cười nói: “Nghĩa đại ca.”
“Cô nương là Tôn Nhạc?”
“Cô là Điền công?”
“Ô. Trời ơi!” Đang lúc mọi người không dám tin luôn miệng hỏi, Tôn Nhạc mím môi cười cười, nói: “Đúng vậy. Ta là Tôn Nhạc.” Nàng vừa thừa nhận, mọi người trông càng ngu hơn . Nghĩa Gỉai vươn tay vỗ vỗ trên đầu, ha ha cười nói: “Thật không nghĩ đến, muội tử sau khi thay nữ phục, tự nhiên trở thành một mỹ nhân.” Hắn nói tới đây lại dừng một chút, lắc đầu thở dài: “Bất quá mấy năm, muội tử biến hóa thực sự là xa như trời và đất nha.” Nghĩa Gỉai khôi phục lại trước tiên, đám người Hãn Hòa còn đang ngốc vù vù trừng mắt nhìn Tôn Nhạc, bọn họ thật sự không dám nghĩ Điền công trí tuệ tuyệt đỉnh kia cùng cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mắt lại là cùng một người! Đến lúc này, Tôn Nhạc cũng tự tại chút. Nàng không đợi Nghĩa Gỉai hỏi, cứ thế mà nói: “Ngày hôm nay cả thiên hạ đều biết Điền Nhạc là Tôn Nhạc, ta liền khôi phục bộ mặt thật hành tẩu thôi.” Khóe miệng nàng khẽ cong, tươi cười thản nhiên, “Người như Mạc Công Diễn cũng đã bị đánh bại phải rút lui rồi, sau này dù có những kẻ thấy ta chướng mắt, nhưng người muốn đưa ta vào chỗ chết cũng không nhiều nữa.” Mọi người gật gật đầu. Từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới bây giờ, trừ bỏ những hồng nhan họa thủy ra, còn chưa có bất kỳ một nữ nhân nào như Tôn Nhạc, lấy khí khái như trượng phu đến thuyết phục chư hầu. Nàng xuất hiện như tiếng sấm ngang trời, ban đầu khiến cho thế nhân khiếp sợ, mê hoặc, không dám tin, đương nhiên cũng có chán ghét cùng bất an. Bất quá Tôn Nhạc lường trước, bất luận cái gì mới mẻ kỳ lạ chỉ nhất thời thôi, hiện tại lời đồn đãi hẳn là đã bắt đầu đi vào thời kỳ bình ổn rồi chứ? Cũng là thời điểm có thể khôi phục tướng mạo sẵn có. Lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, người gác cổng còn chưa có tới gần, liền cao giọng kêu lên: “Bẩm — Tần Thập Tam vương tử Doanh Thu chờ ngoài cửa, cầu kiến Điền công!” Doanh Thu cầu kiến? Đám người Hãn Hòa đồng thời quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc. Tôn Nhạc nhíu mày, thầm suy nghĩ: ta mới đến thành Nam Dương, làm sao lại gặp phải Doanh Thu này rồi? Tôn Nhạc suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói: “Tần Thập Tam điện hạ là người tôn quý, chư vị cùng ta ra cửa nghênh đón đi!” Mọi người đồng thời đáp: “Dạ.” Tôn Nhạc chuyển người, dẫn đầu đi ở phía trước. Đám người Hãn Hòa nhìn Tôn Nhạc dáng người thon dài, duyên dáng yêu kiều, sau khi quan sát vài lần, Hãn Hòa rốt cục mở miệng nói trước tiên: “Điền, Tôn Nhạc cô nương, sao không thay đổi quần áo rồi hẵng ra tiếp đãi?” Tôn Nhạc cười cười, nàng cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ta vốn là nữ tử, cần gì phải thay đổi quần áo?” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Mới vừa rồi ta đã nói, từ nay về sau, Tôn Nhạc ta sẽ lấy tướng mạo sẵn có hành tẩu giữa thế nhân!” Hãn Hòa nhất thời ngẩn ra. Trong một trận lặng ngắt như tờ, Nghĩa Gỉai vỗ tay cười ha hả, “Hay! Nên như thế!” Hắn tiến lên hai bước, nhìn Tôn Nhạc cười nói: “Muội tử làm việc quang minh chính đại, rất có phong phạm của kiếm khách chúng ta!” Tôn Nhạc cười cười, trả lời: “Nếu tránh né cũng tránh không được tai hoạ, không bằng trực diện mà đối phó.” Nơi bọn họ ở cũng không lớn, vừa đi vừa nói giỡn một lát đã đến cửa. Ngoài cửa lớn, Doanh Thập Tam vận trường bào màu xanh, tuấn lãng như trúc chắp tay sau lưng yên lặng chở, phía sau hắn có chừng mười mấy người, trong mười mấy người này, ở bên trái là kiếm khách áo tang, ở phía bên phải là hiền sĩ đội cao quan. Những người này đều từ trên xe ngựa nhảy xuống, canh giữ ở phía sau Doanh Thập Tam. Nơi này là phố chính của Nam Dương, vốn khi Tôn Nhạc đến đã làm người trong thành Nam Dương hưng phấn, hiện tại Doanh Thập Tam vừa xuất hiện, Nam Dương thành lại sôi trào lên. Giờ khắc này, giữa ngã tư đường,ở cửa sổ, thỉnh thoảng vươn ra một đám đầu . Đặc biệt ở ngã tư đường, một hồi công phu đã dừng mười bảy mười tám cỗ hương xa. Bên trong hương xa, nhóm quý nữ của thành Bình Dương đều vén rèm xe lên, lộ ra gương mặt thanh tú như hoa phù dung, hưng phấn mà nhìn, chỉ trỏ Doanh Thập Tam. Trong thiên hạ có vô số vương tôn công tử, bất quá số lượng công tử tuấn mỹ làm cho những quý nữ khuê các này nhớ mong không thôi, cũng chỉ có vài cái. Mà Doanh Thập Tam Doanh Thu là một trong số đó! Các nàng đã sớm nghe qua hắn tuấn mỹ oai hùng, nhưng không được thấy mặt. Lúc này có thể gặp trực tiếp, không khỏi thêm phần hưng phấn. Doanh Thập Tam chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn cửa lớn, bên tai lại tinh tường nghe được tiếng các thiếu nữ kêu lên vui mừng, hắn lắc đầu cười khổ nói: “Người càng đến càng nhiều.” Một thanh niên hiền sĩ đứng ở phía sau hắn nghe vậy quay đầu liếc hắnvài lần, cười hắc hắc nói : “Điện hạ đến đâu, chỗ đó hương xa chật đường. Hạ thần thật đúng là tò mò, Thúc tử được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam kia, khi ra cửa thì liệu có đi nổi không đây?” Doanh Thập Tam nghe hắn nhắc tới Thúc tử, mày nhíu mặt nhăn, từ từ nói: “Thúc tử đã ở trên đường, không lâu sẽ có thể gặp mặt. Lời của hắn vừa rơi xuống, lông mày nhíu lại, nhìn cửa lớn cười nói: ” Tôn Nhạc đã ưng thuận đi ra.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]