Thì tính sao?
Nàng cư nhiên dám nói thì tính sao?
Thái tử Tân, Yến Ngọc Nhi đều trừng lớn mắt, sững sờ không thể tin vào lỗ tai của mình.
Tôn Nhạc thản nhiên nhìn lướt qua đám người ngây ra như phỗng, cười cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi nàng đi xa, thái tử Tân mới tìm lại được giọng nói của mình, “Này, Điền công này thật sự là nữ tử sao? Ông trời ơi! Một phụ nhân cư nhiên thành sứ giả một quốc gia, còn chạy đến bốn nước, nàng, nàng đây không phải đem người trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Ta, ta phải trở về báo cho phụ vương biết!”
Đưa mắt nhìn thân ảnh thái tử cùng Yến Ngọc Nhi đi xa, Nghĩa Gỉai đi đến phía sau Tôn Nhạc, thấp giọng hỏi: “Tôn Nhạc, kế tiếp phải xử lý như thế nào?”
Tôn Nhạc cười cười, nói: “Phân phó xuống, ngày mai lên đường rời khỏi Hàn.” Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn về phía Nghĩa Gỉai, nhẹ nhàng mà nói: “Con đường trở về này, sẽ không được bình an nữa. Nghĩa đại ca, vất vả cho các vị rồi.”
Nghĩa Gỉai cười ha ha nói : “Thì sao? Nghĩa Gỉai từ lúc hộ tống muội đi sứ, liền biết sớm muộn sẽ có một ngày như thế!” Mày rậm của hắn nhếch lên, có chút chờ mong nói: “Cũng không biết sẽ có lão gia nào đến đây? Thật đúng là làm cho người ta chờ mong nha.”
Tôn Nhạc nghe vậy cũng cười, nàng nhìn mây trên đỉnh núi xa xa, khóe miệng khẽ nhếch, từ từ nói: “Đại ca, từ trước kia cho tới bây giờ ta chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623720/chuong-179.html