Nửa năm sau, một thiếu niên gương mặt đoan chính, mắt môi tinh tế đang chạy tới, hắn chạy chạy, liếc mắt một cái nhìn đến cô gái đứng dưới tàng cây đa, hướng phương hướng Hàm Dương nhìn ra xa, nhất thời cước bộ vừa chuyển, đi vào phía sau thiếu nữ, gãi đầu, có điểm ngại ngùng nói: “Tôn cô nương, bên ngoài nóng như vậy, cô nương trở về phòng đi.”
“Ta ở đây nhìn cảnh vật là được rồi.” Cô gái quay đầu, mỉm cười nhìn thiếu niên. Thiếu nữ này khuôn mặt thanh lệ, hai mắt giống như nước hồ thu, trong thanh tú dịu dàng lộ ra vài phần cơ trí.
Thiếu niên vừa đối mặt với nàng, liền không tự chủ được lộ ra nụ cười tươi, thanh âm cũng tự nhiên mà trở nên vững vàng, “Tôn cô nương, ngày mai ta và cô cùng đi Hàm Dương xem một chút đi.” Hắn nói tới đây, lại gãi đầu tiếp.
Cô gái lại cười nói: “Nhưng mà Lương đại thúc có việc bảo huynh đi làm mà? Đừng trì hoãn, nhanh chóng đi thôi, sắp ăn cơm rồi.”
“Ừ, ừ.” Thiếu niên tựa hồ lúc này mới nhớ tới chuyện mình muốn làm, cất tiếng đáp ứng, vội vội vàng vàng hướng đường nhỏ phía Đông chạy tới.
Cô gái đưa mắt nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, cười cười, thu hồi ánh mắt.
Thiếu nữ này, cũng là Tôn Nhạc.
Nửa năm trước nàng trọng thương được huynh muội Lương gia này cứu trở về. Đả thương của nàng rất nặng, kiếm kia thực sự là đâm trúng nội phủ, lại không gặp được đại phu inh. Đả thương kia trì hoãn một tháng, nàng mới có thể rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623695/chuong-154.html