Lúc này, Ngụy vương cùng Tôn Nhạc đã phi thường hữu hảo, hắn cùng với Tôn Nhạc đối ẩm bất tri bất giác lại kéo đến chủ đề mỹ nhân. Tôn Nhạc hiển nhiên phi thường phấn khởi, nàng thao thao bất tuyệt bình luận mỹ nhân trong thiên hạ một hồi, đột nhiên nói với Ngụy vương:“Nghe nói bên người đại vương có hai tuyệt sắc giai nhân, một là Nam hậu một là Trịnh Nguyệt, Nhạc bất tài, có thể xin gặp được chăng?” Lúc này khoảng cách giữa nam nữ còn chưa có thông dụng, nhóm đại vương đối với việc giữ gìn uy nghiêm của mình cũng không có bao nhiêu phép tắc. Yêu cầu này của Tôn Nhạc ở hậu thế thực kiêu ngạo, Ngụy vương nghe lại thấy cực kỳ tầm thường. Dù sao, dạ yến trước kia hắn vẫn thường xuyên triệu phu nhân ra uống rượu cùng mọi người . Ngụy vương vừa nghe đến yêu cầu này của Tôn Nhạc, hai mắt liền sáng ngời. Nam hậu cùng Trịnh Nguyệt là mỹ nhân hắn yêu mến nhất, những năm gần đây, hắn vốn không có gặp qua mấy mỹ nhân vượt trội hơn các nàng. Thiếu niên trước mắt này dõng dạc nói đã kinh qua sắc đẹp, hai vị phu nhân của mình thật ra cũng muốn cho hắn mở rộng kiến thức một phen. Nghĩ đến đây, song chưởng Ngụy vương hợp lại, hai tiếng bành bạch giòn giã vang lên sau đó quá: “Người đâu, đi mời Vương Hậu cùng Trịnh phu nhân đến đây!”
“Dạ!” Tôn Nhạc rót ình một chén rượu rất lớn, giơ lên uống. Uống vài ngụm, một trận tiếng bước chân bịch bịch bịch vang lên, chỉ chốc lát, hai phu nhân trang điểm tươi đẹp, thập phần xinh đẹp xuất hiện ở trong đại điện, trước mắt Tôn Nhạc! Hai mắt Tôn Nhạc chính là trong lúc vô tình thoáng nhìn, nhất thời nhìn đến ngây người. Nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, hồn nhiên không có nhận thấy được rượu từ khóe miệng rò rỉ chảy đến trong áo bào của nàng! Hai mắt Tôn Nhạc mở thật lớn, chớp mắt một cái cũng không dám. Thẳng đến hai vị phu nhân đi đến trước mặt, nàng mới như được thức tỉnh, kinh hô vài tiếng vội vàng nâng cốc phóng tới trên sập bên cạnh, nghiêm nghị đứng thẳng, chắp tay trước ngực hành lễ. Ngay khi Tôn Nhạc chắp tay trước ngực hành lễ. Hai mắt nàng còn không chịu khống chế liếc về phía hai vị đại mỹ nhân, có vẻ háo sắc vô cùng. Ngụy vương thập phần đắc ý. Trên gương mặt tròn béo của hắn lộ ra một cái tươi cười, đôi mắt vốn không lớn cũng chen chúc thành một đường. Hài lòng nhìn nhìn hai vị phu nhân diễm quang bắn ra bốn phía. Ngụy vương chuyển hướng Tôn Nhạc nói: “Điền Nhạc. Ngươi không phải nói gặp qua không ít tuyệt đại mỹ nhân sao? Hai vị phu nhân củata đây tư sắc như thế nào?” Thanh âm của Ngụy vương vừa rơi xuống. Điền Nhạc đột nhiên lui ra phía sau hai bước, quỳ rạp xuống trước mặt hắn. Lúc này lễ quỳ vẫn là rất khó thấy, Ngụy vương lấy làm kỳ lạ. Tôn Nhạc quỳ gối trước mặt Ngụy vương, đầu gõ xuống đất, lúng ta lúng túng, có chút hổ thẹn nói: “Bẩm đại vương, Nhạc có tội!” Ngụy vương nhíu mày, Tôn Nhạc đã cao giọng nói: “Điền Nhạc không biết, tự cho là xem hết mỹ nhân trong thiên hạ, hôm nay nhìn thấy hai vị phu nhân, ngay lúc đó mới thấy những mỹ nhân còn lại đã không hề còn chút nhan sắc nào! Cái đẹp của hai vị phu nhân, thiên hạ vô song, giai nhân như thế, cũng chỉ có trong cung đại vương mới xứng đáng có được! Điền Nhạc không biết trời cao đất rộng, cư nhiên trước mặt đại vương dõng dạc, thỉnh đại vương trị tội!” Ngụy vương cười lên ha hả. Tiếng cười vang dội của hắn không ngừng truyền ra trong đại điện, trong tiếng cười lớn, Ngụy vương vỗ về chòm râu thưa thớt, đắc ý nói :“Ta cũng nghĩ vậy, sắc đẹp trong thiên hạ cũng không hơn gì hai nàng!” Hắn nói tới đây, tay phải giương lên, “Đứng lên thôi! Ngươi tuổi còn nhỏ, thế nào lại được gặp qua tuyệt đại giai nhân chân chính ?” Tôn Nhạc lên tiếng trả lời đứng lên, nàng tuy rằng đứng lên, trên mặt vẫn là phi thường hổ thẹn. Nàng cẩn thận liếc Ngụy vương một cái, thấp giọng nói: “Đại vương, năm mươi lạng vàng kia, tiểu nhân vẫn trả lại cho đại vương thôi.” Lúc này Nam hậu cùng Trịnh Nguyệt đã một trái một phải ngồi xuống trên đùi Ngụy vương, các nàng lấy cặp môi thơm dâng rượu, tay ngọc khẽ vuốt, đã làm cho hùng tâm Ngụy vương nổi lên. Hắn nghe được Tôn Nhạc nói muốn trả lại vàng, tay phải lập tức ngăn lại, ha ha cười nói: “Chính là năm mươi lạng vàng thôi, bổn vương đã ban thưởng, thế nào còn có chuyện thu hồi? Cho ngươi thôi!” Tôn Nhạc cảm động đến rơi nước mắt, thi lễ thật sâu, cao giọng nói:“Tạ đại vương.” Trong tiếng Tôn Nhạc cảm tạ đại vương, Ngụy vương đã chúi thân xuống, đem Trịnh Nguyệt áp lên trên giường, đồng thời, Nam hậu đứng ở phía sau hắn, đang từ từ cởi quần áo. Chỉ nháy mắt, trong đại điện đã một mảnh hương diễm, Tôn Nhạc chậm rãi lui ra phía sau vài bước, sau khi hướng Bá Lược vẫn đứng ở trong điện báo cho hai câu, liền đi ra Ngụy cung. Vào ban đêm, Tôn Nhạc sai người mua về lại bốn chiếc xe ngựa. Ngày hôm sau, đoàn người lại hướng Tần quốc thẳng tiến. Lúc này, trong tay Tôn Nhạc đã có hơn bảy mươi lạng vàng, cũng đủ đoàn người chạy tới hai nước nữa. Tôn Nhạc rời đi, Ngụy vương cũng không nghĩ đến chuyện lưu nàng lại, hắn tuy rằng cùng Tôn Nhạc trò chuyện thật vui, bất quá đây chỉ là hắn chiêu hiền đãi sĩ mà thôi, Ngụy vương cũng không cảm thấy, Tôn Nhạc kẻ hiền lành này giỏi đến cỡ nào, hắn hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện giữ nàng lại. Nửa tháng sau, xe ngựa liền chạy ra khỏi Ngụy cảnh, chính thức tiến vào Tần quốc. Lúc này, mọi người trong đội ngũ, đối với Tôn Nhạc đã là nói gì nghe nấy, kính ngưỡng có thêm. Mơ hồ, bọn họ bắt đầu cảm thấy, Tôn Nhạc chẳng những tài trí làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa tính cách ôn hòa lại uy nghiêm (uy nghiêm này thật ra là hiệu quả do không thích nói chuyện mang lại ),có thể đảm nhiệm vị trí Vương hậu của Nhược Vương. Tần quốc Hàm Dương. Tôn Nhạc lúc này đi vào Hàm Dương, cũng không muốn cầu kiến Tần hầu, người nàng cầu kiến chỉ có một, chính là Tần Thập Tam vương tử, Doanh thu Doanh Thập Tam, lãnh đạo thực tế của mười vạn Uy Hổ quân tinh nhuệ Tần quốc. Nghĩ đến Doanh Thập Tam, Tôn Nhạc không khỏi hiện ra hình dáng công tử văn nhã tuấn mỹ của hắn ba năm trước đây. Lúc ấy chính mình thấp hèn như thế, hắn cũng liếc mắt một cái liền chú ý đến chính mình, còn lấy danh quốc sĩ ca ngợi, có thể nói, đây là một người rất có nhãn lực. Cũng không biết hắn hiện tại có còn nhận biết chính mình không? Tôn Nhạc nghĩ đến đây, không khỏi lắc lắc đầu, đại biến ba năm này, đã không còn một chút bóng dáng người quái dị ngày kia. Hơn nữa, nàng bây giờ là vận y phục nam tử, không chút nào tương tực với nàng khi mặc nữ trang. Cầu kiến Doanh Thu cũng không khó, Tôn Nhạc trực tiếp lấy lý do “Đối với chuyện công Sở có cái nhìn khác, mong Thập Tam vương tử cho gặp” , liền ở ngày thứ ba chiếm được cuộc hẹn của hắn. Dù sao, cái tên Điền Nhạc, lúc này ở trong nhóm chư hầu vẫn có chút thanh danh. Đương nhiên, thanh danh này, chủ yếu vẫn là do năm trước việc Tôn Nhạc thuyết phục Mặc hiệp lan truyền ra. Hành vi của nàng lúc này còn chưa có truyền ra, tuy rằng thế nhân hiện tại đã biết Triệu quốc bỏ minh ước cùng Tần, bất quá cụ thể là nguyên nhân gì, vẫn không biết. Nơi Doanh Thu định ngày hẹn Tôn Nhạc là trong cung vương tử của hắn. Người Tần đơn giản, Doanh Thu lại càng đơn giản, cung vương tử của hắn chính là do mười lăm mười sáu tràng nhà đá cấu thành, chiếm diện tích tuy lớn, nhưng phòng ốc đình viện, không có một chút cẩn thận xa hoa của Sở nhân cùng Tề nhân. Nói đơn giản, chính là ở bên trong một mảnh cây cối, dựng một ít nhà đá. Không có cầu nhỏ nước chảy, cũng không có sân viện mênh mông. Người Tần trọng võ, Tôn Nhạc đi tới, có thể nhìn đến trước sau trái phải mỗi tràng nhà đá đều có thân ảnh lau mồ hôi luyện kiếm. Khi Tôn Nhạc đi vào trước tràng nhà đá lớn nhất kia thì tinh tường nghe được thái giám dẫn đường quay vào bên trong bẩm báo, “Thập Tam điện hạ, Điền nhạc đã đến!”
“Dẫn hắn vào đi.” Thanh âm vui mừng êm tai. “Dạ.” Tôn Nhạc cất bước vào phòng, hai tay liền chắp lại, cao giọng nói: “Tề nhân Điền nhạc tham kiến Thập Tam vương tử!” “Không cần đa lễ, “ Doanh Thu cười cười, nhìn Tôn Nhạc nói: “Điền tiên sinh lấy danh lợi thuyết phục, khiến Mặc hiệp không đi ám sát Sở Vương. Chính là đại tài đương thời, mời ngồi!” “Không dám!” Tôn Nhạc lên tiếng trả lời ngồi xuống sập bên trái, sau đó ngẩng đầu lên. Nàng vừa ngẩng đầu, liền cùng Doanh Thu bốn mắt nhìn nhau. Giống ba năm trước đây, Doanh Thu vẫn một thân áo dài xanh như cũ, dáng người càng thêm thon dài, mày tuấn bạc môi, hai mắt giống như nửa đêm, sâu không lường được. Ba năm rồi, nam tử thanh tú này không hề thay đổi so với trước kia, vẫn là bộ dạng mười bảy mười tám tuổi. Chính là trong con ngươi đen như nửa đêm kia, uy nghiêm được dấu bớt, cả người có vẻ hòa ái dễ gần hơn so với trước kia. Doanh Thu chống lại gương mặt Tôn Nhạc, bỗng nhiên hắn nhíu mày, nói: “Điền tiên sinh nhìn thật là quen mắt.” Tôn Nhạc cả kinh: ta biến thành cái dạng này rồi, ngươi còn nhìn quen mắt? Thật là buồn cười! Lập tức nàng lắc lắc đầu, nói: “Điền nhạc chưa từng gặp điện hạ.” Doanh Thu cười nhẹ, thu hồi ánh mắt đánh giá nàng, hắn bưng chén rượu thị nữ bên cạnh đưa tới lên, từ từ nói: “Điền Nhạc là làm thuyết khách vì Sở Nhược ư?” Hắn thình lình nói ra một câu này, hơn nữa thập phần khẳng định! Tôn Nhạc ngẩn ra, liền đối diện với bảy tám ánh mắt nhìn chăm chú trong phòng. Nàng ha ha cười, thản nhiên nói: “Không sai!” Sau khi vừa thừa nhận, bất kể là Doanh Thu, vẫn là chư hiền sĩ trong phòng, đều nhướng mày, trên mặt mang theo vài phần lãnh ý. Tôn Nhạc hồn nhiên như không thấy, nàng khẽ cười nói: “Điền Nhạc chỉ có mấy câu nói, sao điện hạ không nghe thử ?”
“Nói đi!” “Đương kim Tần hầu có mười bảy người con, tồn tại đến nay thì tính cả điện hạ là có sáu ngừơi. Mà trong sáu người con, lại có Đại điện hạ, Tứ điện hạ cùng Thập Tam điện hạ ngài rất được Tần hầu sủng ái, khi trường thọ trăm năm* sẽ có thể kế thừa vị trí Tần hầu.” (* cái này là nói văn hoa khi Tần hầu đi bán muối í mà ^^) Đám người Doanh Thu hiển nhiên thật không ngờ Tôn Nhạc lại nói từ đây, lãnh ý trên mặt lập tứcgiảm đi, cả đám đều nghiêm túc lắng nghe nàng nói tiếp. Tôn Nhạc nâng ly rượu trên sập lên nhấp một miếng, tiếp tục nói: ” Trong ba vị điện hạ, đại điện hạ làm người nhân đức, rất được tán dương, Tứ điện hạ thông tuệ hiếu thuận, vô cùng được sủng ái. Mà Thập Tam điện hạ ngươi, lại có thủ hạ là mười vạn tinh binh Uy Hổ quân, mỗi khi chinh phạt Tây di đều đi tiên phong, được không?” Doanh Thu mỉm cười, ánh mắt của hắnvừa cố ý mà như vô ý đánh giá Tôn Nhạc, “Nói tiếp.” Tôn Nhạc từ từ nói: “Nhạc từ Phương Bắc, hình như nghe thấy, người Triệu đã bội bạc, không muốn cùng Tần liên quân đánh Sở. Kể từ đó, đánh Sở, vẻn vẹn chỉ có điện hạ! Xin hỏi điện hạ, lần này cùng Sở chiến một trận, điện hạ có thể nắm chắc sẽ toàn thắng không?” Doanh Thu lắc lắc đầu, nói: “Không.” Tôn Nhạc nói: “Không sai! Tề Ngụy Hàn đánh sở, liên quân đại bại, Sở lại thương binh bất quá chỉ mấy ngàn, không động đến căn cốt. Điện hạ tiến công lúc này, cùng Sở thực sự là thế lực ngang nhau, thắng bại năm năm, bất luận thắng bại thế nào, Uy hổ quân thương vong tất nhiên là rất lớn, phải không?” Lúc này, Tôn Nhạc không đợi Doanh Thu trả lời, thân mình hơi nghiêng, nhìn chằm chằm Doanh Thu từ từ nói: “Uy Hổ quân là quân của điện hạ. Vậy nếu nó cùng Sở chiến một trận. Thắng, được lợi là Tần hầu. Bại, bị hao tổn là điện hạ. Xin hỏi điện hạ, nếu Uy Hổ quân không còn, điện hạ còn được Tần hầu coi trọng chăng? Đại điện hạ, Tứ điện hạ, còn chấp nhận được điện hạ sao? Ngày khác Tần hầu đươc trăm năm tuổi, còn có điện hạ không?” Ba câu hỏi liên tiếp cuối cùng của Tôn Nhạc, đột ngột mà đến, nói năng rất có khí phách! Trong thời gian ngắn, bất kể là Doanh Thu, hay là mọi người trong phòng, đều lộ ra vẻ trầm ngâm. Trong sự trầm mặc, Tôn Nhạc chậm rãi đứng lên, nàng hướng tới Doanh Thu hai tay chắp lại, cất cao giọng nói: “Điền Nhạc chỉ nói đến thế, cáo từ!” Dứt lời, thân mình nàng vừa chuyển, liền đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]