Nhược nhi đi vài bước, đột nhiên cước bộ ngừng lại một chút.
Trĩ đại gia ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn về phía hắn, mặt mang ý hỏi.
Nhược nhi quay đầu lại, nhìn về phía Tôn Nhạc đứng sau đám người, mỉm cười vươn tay ra, kêu lên: “Tôn Nhạc, tại sao nàng đi chậm như vậy?”
Tôn Nhạc ngẩn ra!
Hắn tại sao đột nhiên lại kêu tên của mình, chớp mắt nàng liền hiểu được, Nhược nhi không muốn trước mặt mọi người gọi mình là tỷ tỷ.
Người phía dưới đàn không nghe thấy lời mà Nhược Vương nói…, nhưng cũng nhìn đến hắn dừng bước quay đầu. Lúc này, vô số ánh mắt chuyển đến trên người Tôn Nhạc.
Khóe miệng Nhược nhi giương lên, hắn quay người bước đi đến trước mặt Tôn Nhạc, cánh tay duỗi ra ôm eo nàng, đồng thời, đầu hắn cúi xuống, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ là Vương Hậu tương lai của Nhược nhi mà, sao lại còn định trốn đi?” Nói tới đây, thanh âm hắn có điểm khàn khàn, cúi đầu ở bên tai nàng phun ra hơi thở ấm áp, “Tỷ tỷ, Nhược nhi cần tỷ ở bên cạnh, ở bên cạnh là đủ rồi, tỷ tỷ, vì sao tỷ vẫn không hiểu? Vì sao tỷ luôn thích đem mình núp trong bóng tối?” Hai mắt hắn sáng trong, ánh mắt một mảnh ôn nhu, “Tỷ tỷ của ta, xứng đáng có được hết thảy những thứ tốt nhất trên đời!”
Tôn Nhạc giật mình!
Nàng ngốc vù vù ngẩng đầu nhìn Nhược nhi, trong thời gian ngắn, nàng một câu cũng nói không nên lời, đồng thời, trong đầu cũng trống rỗng.
Nhược nhi thấy bộ dạng ngốc vù vù của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623684/chuong-143.html