Đoàn người sau khi ở Ly thành nghỉ ngơi hai ngày, liền lên đường một lần nữa.
Từ Lâm tới Ly thành, lộ trình xe ngựa đi cũng gần nửa tháng.
Càng ngày càng gần Trường Sa, mọi người cũng càng ngày càng thả lỏng.
Một ngày này sau khi dùng cơm xong, xe ngựa tiếp tục đi, Nhược nhi chỉ vào thành trì xuất hiện phía trước, hướng Tôn Nhạc cười nói: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng sắp về đến nhà.”
Tôn Nhạc mỉm cười ngắm nhìn phương xa.
Đúng lúc này, một kỵ sĩ vội vàng từ thành trì phía trước chạy tới.
Trong tiếng ngựa phi vội vã, bụi mù cuồn cuộn nổi lên đầy trời. Mọi người vừa thấy xa xa, liền nhận ra người đó đúng là một Kiếm Sư bọn hắn phái đi hỏi thăm tình huống phía trước.
Nhược nhi nhíu mày, thầm nghĩ: xảy ra chuyện gì, cư nhiên làm cho Á thúc vội vã như thế?
Chỉ chốc lát, Á thúc liền chạy vội tới trước mặt Nhược nhi, hắn vội vàng kéo dây cương, không kịp lau mồ hôi trên trán, thả người nhảy xuống lưng ngựa hai tay chắp lại cao giọng nói: “Chủ công, sự tình không hay! Tề hầu mang mười lăm vạn binh, tính cả hai nước Ngụy, Hàn, sĩ tốt ba mươi vạn, tam hầu tự mình suất lĩnh, hội sư* Trường Bình, ít ngày nữa đem quân xâm nhập Sở cảnh ta!”
(*Hội sư: các cánh quân gặp nhau.)
Oanh!
Mọi người đồng thời cả kinh. Đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nhược nhi.
Tôn Nhạc trong lòng căng thẳng: thứ muốn tới đã tới rồi! Nàng cũng ngẩng đầu nhìn Nhược nhi.
Trên gương mặt tuấn lãng của Nhược nhi hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623680/chuong-139.html