Chương trước
Chương sau

Xe ngựa của Tôn Nhạc sau khi bị Trĩ tài nữ kêu to một tiếng, liền thường thường có người nhìn về hướng nàng. Những người này, sau khi đối diện với với diện mạo bình thường không bắt mắt của nàng liền dời ánh mắt đi, cũng đánh giá nàng rất tỉ mỉ, Tôn Nhạc thậm chí thỉnh thoảng nghe được có người đang hỏi lai lịch của mình.
Cứ như vậy, xe ngựa không nhanh không chậm chậm rãi chạy về phía trước.
Bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc, một thanh niên áo tang cỡi lừa giữ khoảng cách nhất định với xe ngựa cùng đồng hành. Đây là thanh niên gầy gò, vẻ mặt xanh xao. Nhưng mà một thanh niên cực kỳ không bắt mắt như vậy, Tôn Nhạc lại ẩn ẩn cảm giác được hắn không giống người thường, có lẽ là do tinh quang ngẫu nhiên lộ ra trong đôi mắt đục ngầu khép kín kia, có lẽ là hắn vừa hết nhìn đông tới nhìn tây, dáng người vẫn vững như Thái Sơn ngồi trên lưng lừa. Tóm lại, Tôn Nhạc chỉ liếc mắt, liền không dám khinh thường người này.
Thanh niên này từ sau khi nhìn đến Trĩ tài nữ, liền vẫn có điểm thất hồn lạc phách, cũng không biết hắn xuất phát từ cái ý tưởng gì, cư nhiên tốn bao công sức đi đến bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc.
Thanh niên này thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn về phía ngã tư đường Trĩ tài nữ biến mất, hắn sau khi xem xét vài lần, thở dài một tiếng, chuyển hướng Tôn Nhạc trong xe ngựa nói: “Cô nương, bị tuyệt đại giai nhân kêu to tên như thế cảm giác có phải tuyệt không thể tả không?”
Tôn Nhạc liếc hắn, thu hồi ánh mắt thản nhiên trả lời: “Tôi là nữ tử.”
Thanh niên quay đầu hướng Tôn Nhạc nhìn lại, hắn liếc mắt đánh giá một cái, rất chân thành gật đầu nói: “Ta đương nhiên biết ngươi là nữ tử!”
A Phúc từ một bên duỗi đầu ra, hướng về phía thanh niên kia nói: “Ý của nàng là, nàng chỉ là một nữ tử, đương nhiên sẽ không đối với nữ tử khác cảm thấy tâm động!”
Thanh niên xanh xao ngẩn ngơ, hắn rất là nghiêm túc suy nghĩ, gật mạnh đầu, “Đúng vậy. Rất có đạo lý!”
Sau khi gật đầu mạnh vài cái , hắn hướng Tôn Nhạc nói: “Cô nương, thân là mỹ nhân tuyệt sắc, hưởng thụ hết sự yêu mến của nam nhân trong thiên hạ, Trĩ đại gia nhất định rất thích thú với chuyện đó phải không?”
Tôn Nhạc liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên trả lời: “Tôi không phải nàng! Không biết nàng nghĩ gì.”
Thanh niên xanh xao lại ngẩn ngơ. Hắn rất nghiêm túc nghĩ nghĩ. Nửa ngày sau, hắn lại gật mạnh đầu nói : “Đúng vậy. Rất có đạo lý.”
Sau khi nói xong, hắn lại hướng Tôn Nhạc hỏi: “Cô nương, lại không biết loại nam tử nào mới có thể được mỹ nhân như Trĩ đại gia ái mộ?”
Loại nam tử nào?
Tim Tôn Nhạc nhảy dựng. Trong đầu không tự chủ được hiện lên bộ dáng của Nhược nhi.
Nàng vưa thanh tỉnh liền đối diện với ánh nhìn chăm chú của thanh niên xanh xao kia. Lập tức nàng lại thản nhiên trả lời: “Việc này chỉ có Trĩ đại gia mới có thể trả lời ngươi.”
Thanh niên xanh xao lại suy tư, sau đó lại gật gật đầu.
Sau khi suy nghĩ, hắn lại chuyển hướng Tôn Nhạc, hỏi, “Cô nương…. . .”
“Ngừng!”
Tôn Nhạc đột nhiên quát bảo hắn ngưng lại, hướng về phía hắn chắp tay trước ngực nói: “Huynh đài, vấn đề của ngươi quá mức thâm ảo, tiểu nữ ngu muội, tất cả đều không thể trả lời.” Dứt lời, nàng vươn tay kéo màn xe.
Ngay khi nàng đưa tay phải ra muốn kéo màn xe xuống, thanh niên xanh xao kia nhìn chằm chằm tay phải của nàng, lấy một loại thanh âm cúi đầu lầm bầm cắn môi nói: ” Một bàn tay như vậy, cũng có người ra ba mươi lượng vàng để lấy?”
Cái gì?
Tôn Nhạc kinh hãi!
Đồng thời, động tác của nàng cũng cứng đờ!
Ngay lúc Tôn Nhạc kinh ngạc, mở to mắt trừng thanh niên xanh xao kia thì con lừa của thanh niên xanh xao chui qua hướng bên cạnh, lẫn vào trong dòng người nườm nượp phía trước, đảo mắt bóng dáng liền mất hút trong dòng người.
A Phúc nhìn đến Tôn Nhạc vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, không khỏi đưa đầu qua kinh ngạc hỏi: “Tôn Nhạc, ngươi đang nhìn cái gì?”
“Tôn Nhạc?”
Tôn Nhạc ngẩn ra, nàng chậm rãi hạ tay xuống, nhẹ giọng trả lời:“Không có gì.”
A Phúc nhìn thoáng qua sắc mặt có điểm trắng của nàng, ngạc nhiên nói: ” Sắc mặt ngươi không tốt, xảy ra chuyện gì sao?”
Tôn Nhạc rũ mắt xuống, lạnh lùng cười, “Có người ra giá ba mươi lượng vàng, muốn phế đi tay của ta!”
A Phúc kinh hãi, hắn vội vàng nhìn về phía Tôn Nhạc, khẩn trương hỏi:“Người nào?” Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”
Tôn Nhạc thản nhiên mỉm cười, chính là nụ cười này có điểm tái nhợt,“Tôi tự nhiên biết!”
Nàng thầm suy nghĩ : Giỏi cho Trĩ tài nữ! Ngươi thích Nhược nhi cũng được, có mưu đồ với hắn cũng tốt, những chuyện đó cùng ta có quan hệ gì đâu? Cư nhiên hết lần này đến lần khác khi dễ ta!
Vừa rồi thanh niên xanh xao kia liên tục nói vài câu liên quan đến Trĩ tài nữ, sau đó liền nhắc tới chuyện có người ra giá ba lượng vàng phế bỏ tay nàng, ám chỉ rõ ràng như vậy, Tôn Nhạc làm sao có thể nghe không hiểu?
Nàng rũ mắt xuống, tâm như điện chuyển, không ngừng suy tư đối sách.
Nàng lúc này đã hiểu, Trĩ tài nữ vì sao đột nhiên kêu mình một tiếng, nàng làm như vậy có lẽ là muốn đem mình chỉ cho người muốn động thủ xem. Đương nhiên, nếu nàng không muốn bị bại lộ trước mặt Nhược nhi, như vậy hành vi giống như lấy lòng nàng lần này, nhất định còn có ý định sâu xa.
Người kia, có lập tức động thủ không! Hơn nữa bọn họ cho dù muốn động thủ, cũng sẽ đem sự tình biến thành giống như ngoài ý muốn. Chỉ có như vậy, Trĩ tài nữ mới không bị Nhược nhi trách cứ! Nhưng bọn họ cũng sẽ không đợi lâu đâu, xưa nay mình cùng Ngũ công tử cùng ra cùng vào thì bên người có Trần Lập bảo vệ, những người đó muốn xuống tay, tất sẽ thừa dịp Trần Lập không ở gần mình!
Ai, quả nhiên là sắc có thể hại người! Nam sắc của Nhược nhi không ngờ cũng khuynh đảo thế gian nữ nhân như thế nha, tại sao phiền toái hắn mang đến lại to lớn như thế? Nữ nhân ác độc kia, vì sao muốn phế tay phải của mình? Mà không phải như lần trước sai khiến tỳ nữ của nàng, đoạt mạng của mình luôn?
Còn có, thanh niên xanh xao kia là ai?
Chẳng lẽ là người Nhược nhi phái tới? Không đúng, hẳn không phải, nếu như là người Nhược nhi phái tới, lấy cá tính của hắn, chỉ sợ việc này hắn cũng sẽ không nói cho ta biết liền tự mình xử lý. Đúng, có lẽ hắn là người của Nghĩa Gỉai đại ca!
Lúc Tôn Nhạc không ngừng suy tư thì A Phúc đã là vẻ mặt suy sụp lo lắng nhìn nàng chằm chằm, hắn muốn nhìn ra phía ngoài, nhìn xem ai có vẻ muốn gây bất lợi cho Tôn Nhạc, có liên lụy đến mình hay không, nhưng mà, hắn lại không dám nhìn, sợ mình không cẩn thận làm người ta tức giận. Bởi vậy, hắn núp ở trong góc, thân mình co lại thành một đoàn, không thể khống chế mà run rẩy.
“Cạch cạch cạch” tiếng răng va vào nhau truyền đến, Tôn Nhạc nhìn lại, nhìn thấy A Phúc đã sợ hãi tới cực điểm.
Tôn Nhạc lắc lắc đầu, ánh mắt của nàng vừa chuyển, đột nhiên ngay lúc đó thanh niên cỡi lừa xanh xao kia lại xuất hiện ở trong tầm nhìn.
Tôn Nhạc chớp mắt, đột nhiên vươn đầu kêu lên: “Chạy nhanh!”
Người đánh xe đáp ứng, xe ngựa liền gia tốc.
Chỉ chốc lát, xe ngựa liền vọt tới phía sau thanh niên xanh xao kia. Thanh niên xanh xao giống như cảm giác được bọn họ tới gần, liên tục đá bụng con lừa, liên tục gia tốc kéo giãn khoảng cách.
Tôn Nhạc liếc mắt một cái, nàng từ trong xe vươn đầu ra, đối với bóng dáng gầy yếu của thanh niên xanh xao cưỡi trên lưng lừa, kêu lên tiếng: “Vị đại ca cỡi lừa kia, tôi đã biết cái biện pháp gì có thể được lòng của Trĩ đại gia rồi!”
Bóng lưng xanh xao cứng đờ!
Mà ở bên cạnh con lừa, một đám nam nhân đều nghiêng tai lắng nghe. Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt bao hàm tình cảm mãnh liệt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, chờ câu tiếp theo của nàng.
Tôn Nhạc cũng không phụ hy vọng của mọi người, nàng hướng về phía thanh niên xanh xao vẫn chưa chịu quay đầu lại kêu lên: “Vị đại ca kia, tôi Tôn Nhạc nha, có cừu oán với Trĩ tài nữ! Nàng thập phần chán ghét tôi, trước đó không lâu còn phái thị tỳ thân tín của nàng muốn lấy đầu của tôi, chính là sáng sớm hôm nay, còn đến chỗ ở của tôi cảnh cáo tôi, nói một ngày nào đó muốn đánh tôi tàn phế! Không phải phế đi tay của tôi chính là phế đi chân của tôi, hoặc là khiến tôi không thể xuống giường!”
Thanh âm của Tôn Nhạc cũng không thấp!
Nàng vừa nói những lời này ra, nhất thời một trận tiếng ồn ào vang lên. Một thiếu niên phía sau nàng hét lớn: “Nữ tử được gọi là Tôn Nhạc kia, ngươi dựa vào cái gì nói Trĩ đại gia muốn giết ngươi?” Hắn liếc xéo Tôn Nhạc, cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngươi, có tài đức gì đáng giá Trĩ tài nữ ghi nhớ?”
Tôn Nhạc cười khổ một cái, nàng hướng về phía bóng lưng thanh niên xanh xao phía trước kiên quyết không quay đầu lại kia mà chỉ, cao giọng nói: “Vấn đề này, đại ca phía trước biết rất rõ! Mọi người có thể đi hỏi hắn tình hình thực tế như thế nào!”
Tôn Nhạc nói tới đây, thở một tiếng thật dài, đột nhiên đầu co rụt lại, trốn vào trong xe ngựa, còn thuận tay kéo màn xe xuống!
Mà ngoài xe ngựa, là một đám người chen chen chúc chúc nghi hoặc không hiểu, còn có vài ánh mắt trừng hướng thanh niên xanh xao kia!
Thanh niên xanh xao kia từ lúc Tôn Nhạc nói ra câu sau cùng, liền ngây ra như phỗng, hắn lăng lăng quay đầu, lại chống lại màn xe ngựa quá dày! Ánh mắt thanh niên xanh xao liếc trái, quẹo phải, lại cụp xuống, chống lại ánh mắt nghi ngờ tò mò của mọi người, bỗng nhiên nở nụ cười khổ: tiểu nha đầu này! Đầu óc xoay chuyển thật đúng là quá mau! Nàng ra một chiêu đánh rắn động cỏ này đã đem tai họa đẩy đi, thật đúng là làm cho không ai có thể chống đỡ nha.
Trong xe ngựa, A Phúc kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, ngơ ngác nói: “Tôn Nhạc, ngươi nói gì tại sao ta nghe không hiểu?”
Tôn Nhạc cười nhẹ, từ từ nói: “Trĩ tài nữ muốn động tôi, nhưng nàng chỉ dám lén lén lút lút! Bởi vì nàng biết, nếu bị người ta biết, nàng sẽ chết không có chỗ chôn thân! Nhưng nàng càng muốn ám sát tôi, tôi càng muốn biến thành mọi người đều biết! Tôi muốn nói cho nàng biết, nếu tôi có gì không may xảy ra, tất bị người nọ hoài nghi là nàng sai khiến!”
Nói tới đây, Tôn Nhạc không khỏi đang nhớ lại thanh niên xanh xao kia, nói vậy giờ phút này, hắn ta đang bất đắc dĩ tới cực điểm. Hắc hắc, ta chính là muốn cáo mượn oai hùm! Ta chính là muốn Trĩ tài nữ biết, Tôn Nhạc ta nhìn bình thường, nhưng cũng là người có bối cảnh, có người bảo hộ! Chỉ có như vậy, nàng mới không dám lại hạ độc thủ!
Tôn Nhạc nghĩ đến đây, không khỏi vui lên. Đặc biệt nghĩ đến bộ dáng thanh niên xanh xao giờ phút này mặt ủ mày chau, lại vui vẻ vô cùng.
Nhưng dù vui sướng, nàng lại cúi đầu thở dài: Trĩ tài nữ này thật sự là đáng giận, hết lần này đến lần khác bức bách! Tôn Nhạc, người không thể ngày ngày để phòng, xem ra phải hảo hảo mà nghĩ biện pháp đối phó.
Tôn Nhạc biết, đối phó Trĩ tài nữ cũng không phải chuyện đơn giản, nàng du lịch các nước nhiều năm, nhưng vẫn không có vương hầu nào dám cường thế hiếp bức nàng, có thể thấy được hậu phương của nàng tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa, nàng dựa vào tài trí nổi tiếng, nổi danh như thế, nhất định có lý do của nó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Nhạc vươn tay xoa nắn hai bên lông mày .
Nhứng phiền toái này, đều là từ Nhược nhi mà xuất hiện, bất quá Tôn Nhạc hiểu được, nàng bây giờ cũng không phải muốn tránh liền tránh né được, từ vài năm trước, từ khi nàng bắt đầu có liên quan với Nhược nhi, liền quyết định phiền toái ngày hôm nay!
Nếu tránh không khỏi, chính diện tiếp chiêu là được! Tôn Nhạc chậm rãi thẳng lưng, lại vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.