Tôn Nhạc cùng A Phúc mới vừa đi tới dưới mái hiên, một mỹ nhân từ phía sau cổng vòm chạy ra, nàng đúng là Cơ Lạc. Lúc này, bên người Cơ Lạc không thấy thị tỳ. Cơ Lạc gương mặt hồng hồng xinh đẹp như một đóa Phù Dung tươi đẹp đang nở. Nàng liếc nhìn Tôn Nhạc, trong ánh mắt lộ ra một vòng kinh hỉ, lập tức bước nhanh đến gần Tôn Nhạc, cười nói: “Tôn Nhạc, ngươi đã trở lại?” Tôn Nhạc nhẹ nhàng khẽ chào, bộ dạng phục tùng liễm mục nói: “Vâng, nghe nói cô nương có việc cần tìm?” Cơ Lạc trực tiếp đi đến trước mặt nàng mới đứng lại, nàng nhìn Tôn Nhạc, cười dịu dàng nói: “Đúng nha đúng nha, đang có một chuyện.” Nàng chống lại ánh mắt hỏi thăm của Tôn Nhạc, không biết lại vì sao có điểm do dự. Cơ Lạc rũ mắt xuống, sau một lúc lâu do dự nói: “Tôn Nhạc, nghe nói ngươi quen Nghĩa Giải?” Nghĩa Giải? Tại sao lại nhắc đến hắn? Cơ Lạc chống lại ánh mắt không hiểu của Tôn Nhạc, trong ánh mắt mỹ lệ ngập nước, cười dịu dàng, “Ngươi quen sao?” Tôn Nhạc rũ mắt xuống, lẳng lặng đáp: “Quen.” “Thật tốt quá.” Cơ Lạc vui vẻ nói: “Ngươi có biện pháp tìm được hắn không? Trong tin tức gia tộc đưa đến đây, nói có việc muốn nhờ hắn. Ta nhớ có người đã từng nói, ngươi cùng Nghĩa Giải quen biết, hắn còn nói thẳng chính mình thiếu nhân tình của ngươi, bởi vậy liền nghĩ tới ngươi đây.” Tôn Nhạc nghe đến đó, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch, âm thầm buồn cười: Nghĩa Giải cho dù thiếu nhân tình của ta, cùng Cơ tộc có quan hệ gì đâu? Có liên quan gì tới ngươi? Ta cùng với hắn vốn là tình quân tử nhạt như nước, trừ phi vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối không muốn đi tìm hắn tương trợ. Nàng thấp mi cúi mặt chờ sau khi thanh âm Cơ Lạc dừng lại, liền từ từ nói: “Cơ cô nương nói quá lời. Nghĩa giải là người phương nào? Hắn thiếu nợ ta, bất quá là một bữa cơm một câu nhân tình. Căn bản không cần phải báo đáp. Vả lại, Tôn Nhạc cũng không có biện pháp tìm được hắn.” Dứt lời, Tôn Nhạc hướng Cơ Lạc nhẹ nhàng khẽ chào. Trực tiếp lướt qua nàng đi vào sương phòng. Cơ Lạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tôn Nhạc. Không thấy nàng tiến lên nói cái gì nữa. Trên mặt ý cười cũng y nguyên, ánh mắt kia càng ôn hòa như xưa. A Phúc một bên thấy một màn như vậy, thầm suy nghĩ: Tôn Nhạc thật sự là một điểm mặt mũi cũng không cho Cơ cô nương. May mắn Cơ cô nương tính tình tốt, không đi so đo. Trong mắt A Phúc, trong mắt Cơ Lạc, trong mắt thế nhân, nếu Tôn Nhạc là cơ thiếp của Ngũ công tử, là dân đenđược Ngũ công tử đề bạt. Nàng liền kém một bậc. Theo ý nào đó mà nói, nàng thậm chí có thể nói là tài sản riêng của Cơ phủ. Sự tồn tại của bổn gia Cơ tộc đối với nàng mà nói là cao cao tại thượng. Nhưng Tôn Nhạc là từ hiện đại đến, vẫn cho rằng người người ngang hàng. Cho dù ngẫu nhiên cúi đầu, cũng là vì tình thế mà cúi đầu, không phải cúi đầu bởi thân phận hoặc địa vị. Bởi vậy, hành vi nàng cho rằng rất bình thường, thậm chí còn còn có chút khiêm tốn trong mắt người khác lại là mạo phạm. Trong sương phòng, bảy tám người thanh niên đang đàm luận khí thế ngất trời. Tôn Nhạc vô thanh vô tức đi vào không có nửa người chú ý tới. Tôn Nhạc cúi đầu ngồi xổm sau lưng Ngũ công tử. Ngồi ở đối diện Ngũ công tử, lại là người Tôn Nhạc đã từng nhận biết, từng xuất hiện tại đại hội trí giả năm nước Tề vương tử. Hai năm không thấy, thiếu niên tuổi đôi mươi ngày xưa cũng đã lớn, trên gương mặt thanh tú thiếu một phần cao ngạo, nhiều hơn một phần nội liễm. Ngồi ở bên cạnh Tề vương tử là một thanh niên mặt chữ điền giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hướng Tề vương tử hỏi: “Lục điện hạ, hai ngày này người đi đường xuất nhập đều phải kiểm tra, lại không biết muốn tra người phương nào?” Tề Lục vương tử nói: “Là một tên trộm vặt.” Hắn nói đến đây, thanh âm có chút buồn bực, trên mặt cũng thêm một phần tức giận, “Tên trộm kia thật to gan, rõ ràng trộm được đồ trong phủ của ta, còn từ bên người ái cơ của ta trộm đi thanh thiên bạch ngọc song long bội ta thích nhất! Tắc Hạ cung xây dựng thêm tuy đưa tới vô số hiền sĩ, nhưng trộm vặt cũng tới không ít, thật làm cho người ta nghĩ tới liền căm tức!” Thì ra là vì việc này liền ở cửa thành bày trận, kiểm tra người đi đường! Ngũ công tử nhíu mày, thầm suy nghĩ nói: Tề hầu một lòng muốn cho thế nhân nhìn Tề bằng cặp mắt khác, nhưng lại ngay cả loại hành vi làm càn này của nhi tử cũng không trông nom. Hắn không biết, Lục vương tử rất được Tề hầu yêu thích, của thành này chính là thuộc sự quản lý của Lục vương tử, Lục vương tử hôm nay dưới loại tình thế này thiết lập kiểm tra người qua đường, Tề hầu cũng không hay biết. Lời này của Lục vương tử vừa ra, đám người Tôn Nhạc cũng đã biết thiếu niên trước mắt này, tính nết vẫn như hai năm trước. Lục vương tử nói đến đây, cơn giận trên mặt vẫn còn còn sót lại không tiêu. Một hiền sĩ chừng ba mươi tuổi ngồi phía bên phải hắn thấy hắn rầu rĩ không vui, liền khẽ cười nói: “Lục điện hạ, đêm qua cô nương mới tới Xuân Nhật các, quả nhiên là làm cho người ta yêu thích? Ai, thân phận như chúng ta, trăm cầu cũng không được thấy, nhưng Lục điện hạ chỉ là một câu, cô nương kia liền vội vàng ngã tới. Vẫn là điện hạ oai hùng hơn người a.” Vừa nhắc tới nữ nhân, các nam nhân đang ngồi đều tinh thần đại chấn. Lục vương tử ha ha cười, xoa xoa cằm của mình đắc ý nói: “Những nữ nhân này, còn không giống nhau sao! Nằm dưới cổ tay bổn vương tử, các nàng tự nhiên là ngoan ngoãn nghe lời.” “Đúng a đúng a, Lục vương tử uy phong hơn người.” “Lục điện hạ cũng không phải là người bình thường, kỷ lục đêm hôm đó chế ngự bảy nữ nhân đến nay cũng chưa có người phá vỡ.”(Myu:Tởm, ta ói.) “Bội phục bội phục!” Trong tiếng một đám nịnh hót, trên gương mặt thanh tú của Lục vương tử hào quang rực rõ, vô cùng phấn khởi, quét sạch cơn giận vừa rồi. Ngũ công tử nghe nghe, đã cúi đầu xuống, lộ ra một vẻ chán ghét phiền muộn. Tôn Nhạc xem xét hắn, chậm rãi cất bước lui ra. Nàng thật sự quá tầm thường, hơn nữa trong sương phòng thỉnh thoảng có thị tỳ xuất nhập, lần này một lần vào một lần ra cơ hồ không có người thứ hai biết. Tôn Nhạc trực tiếp đi ra sân, nàng vừa ra cổng vòm, liền nhìn đến A Phúc đang cùng người thanh niên Kiếm Sư kia nói chuyện. Tôn Nhạc hướng hai người đến gần một chút, khẽ gọi: “A Phúc.” A Phúc nghe tiếng quay đầu lại, thấy là Tôn Nhạc, vội vàng hướng nàng bước đến. Tôn Nhạc nhìn A Phúc, nhẹ giọng nói: “ Khách đến thật là không thú vị, Ngũ công tử đã có chút phiền chán, ngươi đi giúp hắn giải vây a, ân, ngươi kêu một tiếng, nói Cơ thành chủ phái người đến, nói có chuyện gấp thông tri.” A Phúc nghe xong nở nụ cười, “Tốt, ta đây phải đi.” Hắn nói đến đây, vừa nhìn Tôn Nhạc cười, “Tôn Nhạc, ngươi thật khéo hiểu lòng người.” Tôn Nhạc nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi quá khen.” A Phúc ha ha cười, nhanh chóng đi vào sương phòng. Khi hắn đi đến ngoài sương phòng thì Tôn Nhạc nhìn đến A Phúc kéo kéo trường bào, lắc lắc cánh tay, sau khi làm hai cái động tác chuẩn bị, hắn đột nhiên cước bộ nhấc tới, vội vàng vọt vào bên trong, hắn vừa xông, vừa vội vàng kêu lên: “Công tử, công tử, thành chủ phái người tìm đến công tử, người tới quá gấp, kính xin công tử nhanh chóng tiến đến.” Ngũ công tử đang ngồi hết sức bất an, đột nhiên nghe được A Phúc nói như vậy, trong nội tâm không khỏi buông lỏng. Đồng thời, hắn nghe ngữ khí A Phúc dè chừng như thế, trong nội tâm lại cả kinh. Hắn vội vàng xoay người hướng mọi người chắp tay trước ngực nói:“Chư vị, Cơ Ngũ có việc đi ra ngoài một chút, thất lễ.” Tề Lục vương tử phất phất tay, nói: “Không sao, không sao, chúng ta đang muốn rời đi.” Ngũ công tử theo A Phúc vội vàng đi ra. Ngũ công tử vừa đi, vừa vội la lên: “A Phúc, ngươi có biết là đã xảy ra chuyện gì không?” A Phúc ha ha cười, hắn quay đầu làm mặt quỷ nhìn thoáng qua đằng sau, thấy những người kia còn chưa có đi ra, liền nhìn Ngũ công tử chớp mắt vài cái, lén lút nói: “Không có gì. Tôn Nhạc nói công tử ở trong không thoải mái, bảo tôi gọi công tử đi ra.” Ngũ công tử nghe vậy ha ha cười, “Vẫn là Tôn Nhạc hiểu ta!” Hắn quay đầu quét bốn phía, tìm kiếm thân ảnh Tôn Nhạc . A Phúc ở một bên cũng tìm kiếm, hắn quét một vòng, kinh ngạc nói:“Mới vừa rồi còn ở chỗ này, tại sao không thấy?” Lại nói lúc A Phúc hô to gọi nhỏ vọt tới trong sương phòng thì thanh niên Kiếm Sư kia nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, hướng nàng bước tới. Tôn Nhạc cảm giác được hắn tới gần, trong lòng căng thẳng. Không biết tại sao, thanh niên Kiếm Sư này cho Tôn Nhạc một cảm giác như là một con cọp thu liễm mũi nhọn, thật là kinh tâm, nàng mỗi lần nhìn thấy, cũng không khỏi tự chủ phòng bị. Thậm chí Tôn Nhạc có khi nghĩ mãi mà không rõ, từ khi nào, cảm giác chính mình trở nên linh mẫn như vậy rồi? Nàng hông biết, loại phòng bị trong tâm này của nàng, là vì công phu nàng tiến nhanh kéo theo một loại hành vi bản năng. Cái này tựa như cao thủ gặp nhau, những người công phu thấp, tự nhiên sẽ sợ hãi đối với người công phu cao hơn mình. Mà nội công mấy năm này Tôn Nhạc tu tập ra lại đặc biệt không giống người thường, cái này làm cho cảm giác của nàng cực kỳ linh mẫn, nàng trong vô thức có thể tinh tường cảm giác cường đại uy hiếp đến từ người trước mặt này! Giống như một khi đối phương ra tay, nàng liền không thể trốn chạy! Loại phản ứng theo bản năng này, cùng đối phương là tốt xấu, có rắp tâm hay không không liên quan chút nào. Hắn thuần túy là một loại phản ứng bài xích đồng loại. Thanh niên Kiếm Sư đi đến trước mặt Tôn Nhạc, nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc từ từ nói: “Ngươi quen Nghĩa Giải?” Tôn Nhạc ngẩng đầu chống lại hai mắt lạnh lùng mà bình thản của hắn, đáp: “Không sai.” Khóe miệng Thanh niên Kiếm Sư khẽ cong lên, “Nếu như hắn tới tìm ngươi, xin báo cho ta, ta nghĩ cùng hắn đánh một trận!” Hắn nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc, “Ngươi cũng có thể nói cho hắn biết, nói Trần lập ước chiến hắn!” Thì ra hắn chỉ là muốn cùng Nghĩa Giải đánh một trận. Tôn Nhạc hiểu được, nàng thả lỏng đề phòng trong lòng, nhàn nhạt nói:“Đến lúc đó rồi nói sau.” Nàng tuy gặp Nghĩa Giải vài lần, lại không rõ hắn có thích loại khiêu chiến này hay không. Hơn nữa, dùng thanh danh Nghĩa Giải mà nói, Trần Lập hướng hắn khiêu chiến, có khả năng rất lớn là đem hắn trở thành bàn đạp. Tôn Nhạc cảm thấy mình không có nghĩa vụ, cũng không tất yếu đi làm loại người trung gian này. Trần Lập nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc, nhàn nhạt nói: “Cũng tốt.” Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi. Tôn Nhạc mãi cho đến thân ảnh của hắn không hề thấy được nữa, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài. Nàng vừa rời đi, A Phúc liền cùng Ngũ công tử đi ra. Tôn Nhạc đi đến sân trong hoa viên bên cạnh. Thời đại này đại bộ phận hoa viên, ngoại trừ một ít cây gỗ, lại không thấy tân trang, cũng không có thêm bố trí khác, nhiều nhất chính là phái người quét quét lá rụng, thả mấy tảng đá để cho người ta làm ghế ngồi. Mấy tảng đá lớn được nô bộc quét rất là sạch sẽ, Tôn Nhạc đi đến bên cạnh một tảng đá, đạp lên nó. Đứng trên tảng đá, ngắm nhìn đình viện khoáng đạt. Tôn Nhạc suy nghĩ: một ngày hôm nay, Cơ Lạc cùng Trần Lập đều tìm ta hỏi chuyện Nghĩa Giải, cũng không biết lần này hắn có đến Lâm thành hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]