Ngũ công tử ở trên kia, nào đâu biết rằng gia nhân của hắn vì hắn mà sầu lo? Hắn lúc này, hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, hai mắt hắn sáng trong nhìn mọi người, thần thái hưng phấn. Bất tri bất giác, mọi người chất vấn đã chấm dứt. Trận chất vấn này ước chừng dùng nửa canh giờ, trong nháy mắt đã đến giữa trưa, mọi người cũng có điểm ủ rũ. Ngũ công tử sau khi thi lễ, trong sự chú mục của mọi người chậm rãi đi xuống, lúc này, sứ giả vài quốc gia đều thỉnh hắn ngồi trên ghế đầu, bất quá đều bị Ngũ công tử cự tuyệt. Hắn sau khi nhất nhất hoàn lễ, liền trong sự chú mục của ngàn người thản nhiên đi trở về chỗ ngồi của Cơ tộc. Mà Ly tử sau khi Ngũ công tử xuống, đi lên đài tuyên bố nghỉ ngơi một lúc. Sau đó Yến quốc sứ giả sẽ ra đề mục. Yến Tứ nhìn Ngũ công tử đến gần, liền qua xê dịch bên cạnh, nhường sập của mình cho hắn ngồi. Ngũ công tử ngồi xổm xuống, hắn hiển nhiên còn có chút hưng phấn, ánh mắt vẫn lấp lánh như cũ. Hắn vừa quay đầu lại nhìn Tôn Nhạc, Cơ thành chủ ngồi ở trước mặt hắn đã mở miệng, “Ngũ nhi, lúc nãy ngươi rất không tồi!” Cơ Ngũ quay đầu đáp nhẹ: “Phụ thân quá khen!” Hai mắt của hắn sáng trong suốt, khóe miệng khẽ nhếch, hiển nhiên được phụ thân tán thưởng làm cho hắn rất vui vẻ. Cơ thành chủ nhìn Ngũ nhi tử thần thái hân hoan, tuấn mỹ như ngọc , nhớ tới một việc trước kia, trong lòng có điểm ẩn ẩn đau xót, đánh giá hắn vài lần, sau một lúc lúng ta lúng túng còn nói thêm: “Đã đói bụng chưa? Dùng cơm đi.” Cơ thành chủ xem ra rất ít biểu hiện tình thương của cha trước mặt Ngũ công tử, giờ khắc này trong loại lời nói quan tâm này của hắn nghe thế nào đều có điểm khác thường. Tôn Nhạc nghĩ như vậy, Ngũ công tử lại càng nghĩ như vậy. Hắn cúi đầu đáp: “Dạ.” Vừa trả lời hắn vừa từ trên sập nhặt lên một khối cao đậu bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai. Tộc nhân chung quanh đều nhìn chằm chằm Ngũ công tử, vẻ mặt muốn cùng hắn lôi kéo làm quen. Biểu tình Ngũ công tử không yên hắn cảm thấy ánh nhìn chăm chú của mọi người thì đơn giản chỉ cúi đầu xuống tránh đi những ánh mắt nhiệt tình đó. Từ góc độ của Tôn Nhạc có thể nhìn đến sau cổ Ngũ công tử lại bắt đầu chảy mồ hôi. Nàng lẳng lặng nhìn Ngũ công tử suy nghĩ: Ngũ công tử cho dù vừa mới dương danh. Hắn từ trước tới nay cũng vẫn không thích cùng người giao tế. Chúng tộc nhân nhìn thấy Ngũ công tử cúi đầu lặng yên ăn không lên tiếng, đợi một hồi cũng đần độn vô vị, một đám liền quay đầu lại nói nhỏ với nhau. Bọn hắn vừa nói nhỏ vừa thỉnh thoảng nhìn hướng Ngũ công tử. Ngũ công tử từ trong sự chú mục của mọi người mà chạy trốn ra ngoài, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Đầu hắn vừa chuyển, hai mắt sáng trong nhìn Tôn Nhạc. Hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói cùng Tôn Nhạc nhưng vừa há miệng liền cảm giác được ánh mắt mọi người chung quanh vẫn còn dừng trên người mình. Hắn liền ngừng miệng thu hồi ánh mắt. Ngũ công tử quả thật là đói bụng. Hắn lại từ trên sập cầm một khối bánh gạo nhét vào miệng. Bánh gạo này làm từ gạo cùng kê hợp chế mà thành nhất, khi ăn liền rơi ra bột phấn. Yến Tứ bên cạnh cười híp mắt nhìn hắn thẳng đến khi Ngũ công tử nhai thêm vài cái sẽ nuốt, hắn đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Doanh Thập Tam bên người. Trong nháy mắt biểu tình hắn rất là láu cá. Tôn Nhạc không khỏi nghiêm túc nhìn về phía Yến Tứ. Quả nhiên, Yến Tứ nhìn đến Ngũ công tử chuẩn bị nuốt xuống một mồm đầy bánh gạo thì bỗng nhiên mở miệng kêu lên: “Tề Ngũ đệ, Tứ ca chúc mừng ngươi! Xem ra sau này vi huynh phải gọi ngươi Cơ tử rồi!” Yến Tứ khi nói đến hai chữ ‘ Cơ tử ’ thì nặng nề mà cắn nặng âm! Ngũ công tử một ngụm điểm tâm vừa nuốt đến trong cổ, đột nhiên nghe xưng hô ‘ gà con ’ như thế, nhất thời một hơi dâng lên, điểm tâm ngậm trong miệng phun hết ra ngoài! (Myu:Chữ cơ và chữ kê trong tiếng TQ đều phát âm là Ji nên cơ tử đồng âm với kê tử nghĩa là gà con >.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]