Chương trước
Chương sau

Thanh niên cao gầy miệng rộng há thật lớn, lại há thật lớn, nửa ngày mới lắp bắp nói: “Cơ Ngũ, đây mà là thị tỳ của ngươi?” Thanh âm của hắn vừarơi xuống, liền bộc phát một trận cười ha hả!

Người cười hô hố là hai vị thanh niên công tử khác, thanh niên cao gầy kia vừa hỏi xong, cũng gia nhập đội ngũ cười to. Một đám bọn họ vừa cười to vừa gõ bàn đá bang bang, quả thực là cười đến chảy nước mắt.
Dưới sự dẫn dắt của ba người, chúng thị nữ người hầu phía sau bọn họ đều liên tiếp cười ha hả theo. Tuyết Xu bên cạnh Tôn Nhạc cũng khanh khách cười duyên không ngớt.

Tuyết Xu vừa cười duyên, vừa quay đầu lại hai mắt nhẹ nhàng nhìn Ngũ công tử, có chút đắc ý kêu lên: “Ngũ ca ca, một chiêu này của ta có được không? Ca xem bọn họ đều cười đến choáng váng.”

Nàng cười tươi như hoa, thanh âm yêu kiều ngọt ngào, lúc nói những lời này thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Nhưng dần dần, nàng đã có chút cười không nổi.

Bởi vì Ngũ ca ca bên cạnh nàng gương mặt lạnh lùng, liếc cũng không liếc mắt nhìn mình một cái, vẻ mặt kia rõ ràng là đang tức giận.

Ngay lúc Tuyết Xu há to cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt khó hiểu, tiếng cười của mọi người ở phía đối diện đã chậm rãi dừng lại. Thiếu niên công tử thanh tú kia liếc mắt một cái liền cảm thấy vẻ mặt Ngũ công tử không tốt, hắn vội vàng ngừng cười, hắn vừa im miệng, nô bộc phía sau cũng dần dần ngưng cười.

Đến cuối cùng, chỉ có công tử cao gầy kia còn cười không ngừng hắn ôm bụng “Ôi ôi” cười, hồn nhiên không nhìn đến biểu tình hờn giận của Ngũ công tử.

Công tử cao gầy sau một lúc lâu cười không ngừng mới ngưng miệng, tiếng cười vừa dừng lại, công tử mặt tròn hơi mập kia mở miệng trước tiên, hắn nhìn hướng Tôn Nhạc, đề cao thanh âm quát: ” Tiện tỳ này! Xấu như thế cư nhiên cũng dám xuất hiện ở nơi thanh nhã này?”

Tôn Nhạc vẫn lẳng lặng nhìn về phía trước, mặt không chút thay đổi, sau khi nghe tiếng quát của công tử mặt tròn hơi mập, ánh mắt nàng mỉm cười chuyển qua, đối diện hai mắt của hắn lẳng lặng trả lời: “Trời đất từ hai khí âm dương mà sinh ra, tôi tuy rằng xấu xí, cũng là cha mẹ sinh thành, trời đất nuôi nấng, có cái gì mà không dám xuất hiện?”

Những lời này Tôn Nhạc trong trẻo nhẹ nhàng ôn hòa truyền vào trong tai mọi người. Mấy thanh niên công tử nhất thời mở to mắt không dám tin nhìn nàng!

Phải biết rằng lúc này dân trí cực thấp, tri thức bị một số ít quý tộc cầm giữ. Câu đầu tiên trong lời nói của Tôn Nhạc ‘ trời đất từ hai khí âm dương mà sinh ra ’ cũng không phải dân đen bình thường có khả năng nói ra ! Hơn nữa nàngthái độ thong dong, biểu tình ôn hòa tự tại phần khí chất này lại càng không phải thị tỳ bình thường có thể có được.

Ngũ công tử phía sau cũng nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chớp động trong đó không phải không có kinh ngạc.

Thiếu niên công tử thanh tú kia trợn to hai mắt hướng nàng đánh giá, sau đó chuyển hướng Ngũ công tử cười nói: “Ngươi ở đâu đào tạo ra một cái tiện tỳ như vậy?”

Ngũ công tử khóe miệng giương lên thản nhiên trả lời: “Nàng có tài hoa đã ban cho tên. Gọi là Tôn Nhạc, nàng chính là sĩ mà không phải là dân đen!”

A?

Tuyết thù ở một bên kinh ngạc mở to mắt, phát ra một tiếng hô nhỏ.

Nàng hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, lúc mình vừa rồi giễu cợt Tôn Nhạc, Ngũ công tử vì sao lại mất hứng, bởi vì hắn đã đem Tôn Nhạc trở thành sĩ! Ở thời đại này, sĩ là đáng giá tôn kính, người có tài mới có thể đạt được danh hiệu này! Thực khách trong Cơ phủ có mấy trăm, nhưng được xưng tụng là sĩ bất quá là hai phần ba trong số đó. Tôn Nhạc chính là một thê thiếp thấp hèn, cư nhiên được Ngũ công tử đối đãi như sĩ! Còn đồng ý để nàng có tên!

Tôn Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ công tử, nàng cho tới bây giờ, mới chính thức hiểu được nguyên nhân Ngũ công tử bảo nàng lấy tên khác!

Khoảnh khắc này, trong lòng của nàng thực ấm áp, đột nhiên trong lúc đó có thể hiểu được “Sĩ vi tri dĩ giả tử”* rồi.

Thanh niên công tử cao gầy kia đối với hết thảy đều không chút để ý, hắn càng không ngừng đập bàn đá, oa oa kêu lên: “Cơ ngũ! Ngươi thật đúng là không có nhãn quan! Nữ nhân nha, có thể có năng lực thế nào? Bên người, đặt ở bên người nhất định phải là mỹ nhân! Là mỹ nhân! Có nghe hay không? Nếu không được cũng là nữ nhân bình thường. ‘ Sĩ’ này của ngươi a, làm cho người ta vừa thấy liền ăn không vô, ngủ gặp ác mộng, sao có thể để ở bên người như thị tỳ?”

Tiếng kêu gào của công tử cao gầy hiển nhiên không được hai ba vị công tử khác để ở trong mắt, hai mắt thiếu niên công tử thanh tú kia còn đang nhìn chằm chằm Tôn Nhạc đánh giá

Tôn Nhạc cảm giác được ánh mắt sáng quắc của hắn bức tới, một cái ý niệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu: xem ra mặt mũi của ta thật là tốt hơn nhiều rồi, nếu trước kia người này làm sao có thể nhìn lâu như vậy mà không nôn mửa?

Thiếu niên công tử thanh tú nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, bỗng nhiên cười,“Thị tỳ xấu xí này của Cơ Ngũ, ta thật sự cảm thấy hứng thú. Nàng là một nữ nhân, lại xấu như vậy, phải làm ra cống hiến rất lớn mới gì có thể được Cơ Ngũ coi thành ‘ sĩ ’? Nghĩ như vậy, ta thật sự tò mò a”

Lời của hắn khiến thanh niên công tử mặt tròn bên cạnh liên tục gật đầu.

Thiếu niên công tử thanh tú trầm ngâm một hồi, nhìn về phía Tôn Nhạc hỏi: “Ngươi vừa rồi nhắc tới ‘ hai khí âm dương ’, kia. Theo quan điểm của ngươi, ngươi cùng bọn ta đều là do khí âm dương mà tạo ra, nhưng vì cái gì ngươi lại xấu hơn cả người thường? Mà Ngũ công tử nhà ngươi lại là đệ nhất mỹ nam Tề quốc?”

Ngũ công tử là đệ nhất mỹ nam Tề quốc?

Trái tim Tôn Nhạc nhảy dựng, nàng nhanh chóng đè xuống trái tim có điểm nóng nảy, đầu hơi thấp, lẳng lặng trả lời: ” Khí trong trời đất, khí âm dương, cũng có phân làm thiện ác “ nói tới đây, nàng lộ ra một nụ cười yếu ớt , “Như công tử, đó là khi trơi đất tạo nên thì lấy tinh hoa làm cốt, lấy nước suối trong làm máu, lấy ánh sáng mặt trăng làm khí , lấy ngọc làm cơ thịt mà tạo thành.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tôn Nhạc lộ ra một nụ cười khổ,“Về phần tôi, đó là khi tời đất tạo ra con người thì tùy tay làm ra , sau khi nó làm ra lại đem tôi tùy tay quăng, liền khiến cho gương mặt tôi rơi xuống đất, thân thể rơi vào đầm lầy.”

Một câu của Tôn Nhạc vẫn chưa nói xong, một trận tiếng cười to đã vang lên. Bất quá trong tiếng cười lúc này, trong ánh mắt mọi người hướng Tôn Nhạc đã có một ít hảo cảm.

Tuyết Xu ở bên cạnh cười khanh khách, hồn nhiên quên mất Ngũ ca ca vừa rồi không để ý tới nàng, hẳn vẫn còn đang tức giận.

Công tử mặt tròn kia cười đến thật vui vẻ, hai tay của hắn vươn ra, đồng thời vỗ bàn “Ba ba”. Vừa chụp bàn, hắn vừa hướng Ngũ công tử vui mừng mà nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế, trách không được cô gái này xấu như thế ngươi cũng để ở bên người. Nàng tuy rằng diện mạo không đẹp, lời nói lại cực kỳ thú vị, cực kỳ thú vị, ha ha.”

Trong tiếng cười của mọi người, trong mắt Ngũ công tử ánh sáng lưu động, lẳng lặng đánh giá Tôn Nhạc một hồi. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, một chút ý cười ẩn ẩn hiện ra ở trên mặt, hiển nhiên tâm tình của hắn cũng rất tốt.

Công tử thanh tú kia chậc chậc liên hồi, “‘ Lấy tinh hoa làm cốt, lấy nước trong làm máu, lấy ánh trăng làm khí chất, lấy ngọc làm cơ thịt? ’ Thật mới mẻ a! Cơ Ngũ a Cơ Ngũ, thật không ngờ tiểu tử ngươi thật có nhãn quang!”

Khóe miệng Ngũ công tử khẽ nhếch, đưa mắt nhìn Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc hiểu được ý tứ của hắn, liền lặng lẽ bước lên trước, châm rượu cho ba vị thanh niên công tử cùng với Ngũ công tử.

Bốn người lẳng lặng tiếp nhận rót rượu của nàng, Tôn Nhạc châm rượu xong , ống tay áo thu lại, thân mình hơi hơi lui về phía sau, đảo mắt lại ẩn đến phía sau Ngũ công tử.
* Giải thích câu này một chút.Câu này của Dư Nhượng.
Sách Sử ký ghi lại, Dự Nhượng vốn là người nước Tần đến nước Tấn. Trước ông theo hầu nhiều dònghọ nhưng đều chỉ là bậc khách thường, không ai biết tới. Sau các dòng họ này bị diệt, Dự Nhượng tới thờ Trí Bá Đao, người đứng đầu họ Trí có quyền lực lớn nhất ở nước Tấn, và được Trí Bá Dao hết mực khoản đãi như bậc thượng khách.
Năm 455 TCN, Trí Bá đem quân đánh họ Triệu, một gia tộc lớn khác ở nước Tấn, nhưng bị Triệu Tương tử lập kế liên kết cùng họ Hàn và họ Ngụy đánh cho đại bại. Họ Trí bị diệt, phần đất của họ Trí bị ba họ còn lại chia nhau lập nên Tam Tấn, riêng Trí Bá Dao bị Triệu Tương tử giết rồi lấy đầu lâu sơn lại để làm đồ đựng rượu vì oán hận Trí Bá Dao.
Dự Nhượng biết tin chủ bị giết đành phải trốn vào núi và thề trả thù cho họ Trí, Sử ký đã ghi lại lời của ông như sau:
Nguyên văn phiên âm:”Ta hồ! Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung. Kim trí bá tri ngã, ngã tất vi báo thù nhi tử, dĩ báo trí bá, tắc ngô hồn phách bất quý hĩ.”
Nghĩa là:Than ôi! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình. Nay Trí Bá biết ta, ta phải liều chết báo thù để đền ơn, có thế hồn phách ta mới khỏi xấu hổ.
Như vậy Tôn Nhạc ở đây có thể hiểu vì sao sĩ có thể vì chủ mà bán mạng. Họ chính là cảm động ân tình mà chủ đối đãi với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.