Ban đêm, Lăng Tây Nhi vừa lảm nhảm hát bài “Cong cong ngứa”*, đã tớinửa đêm, không ngờ nàng hoàn toàn không buồn ngủ chút nào. Khẽ đứng dậy, mở cửa sổ, hít thở luồng không khí trong lành, nàng bị tiếng động khácthường trên cửa hấp dẫn. Dựa theo ánh trăng sáng ngời rọi vào, nàng chớp chớp mắt, không sai, then cửa cổ kia hơi di động một chút, một thanhđao nhọn sáng loáng đang khều nhẹ vào then cửa.
Tim đập thình thịch, chưa từng thấy qua cảnh như vậy, thân thể LăngTây Nhi sợ hãi run rẩy, nàng thuận tay chạm vào băng ghế trong phòng,gắt gao ôm thật chặt, núp phía sau cửa, cố gắng trấn tĩnh, hai trong mắt kinh hãi mở to, run rẩy chờ kẻ xấu kia xông vào.
Đột nhiên, động tác khều then cửa dừng lại, Lăng Tây Nhi sửng sốt,bên ngoài chợt truyền đến tiếng khóc kêu trời kêu đất của một người đànbà.
“Cái đồ không có lương tâm nhà ngươi, biết ngươi nửa đêm không ngủtất không làm ra cái chuyện gì tốt đẹp, tốt lắm, trước kia đã thông dâmcùng Xuân Đào, bây giờ đã đổi nha hoàn mới, lại muốn cùng nha hoàn mớinày bắt đầu này nọ có phải hay không? Ngươi là cái đồ vô lương tâm ! Tội cái thân ta cực nhọc vất vả hoài thai năm tháng cho nhà các ngươi!”Tiếng khóc thê lương trong đêm của người đàn bà phá tan sự u tĩnh, LăngTây Nhi kinh hãi, ôm ghế nhanh chóng mở cửa phòng ra, nhờ ánh trăng, cóthể thấy kẻ xấu kia đúng là Nhị thiếu gia Lâm Kiếm Phong, còn kẻ đangkhóc nháo kia đúng là Nhị thiếu phu nhân Nhạc Uyển Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781672/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.