Những cơn mưa đầu mùa đã sớm qua đi, nhưng mưa lại vẫn rơi xuốngkhông ngừng, vừa mới lên đường nửa ngày, nguyên là bầu trời vạn dặmkhông mây đột nhiên nổi lên mưa nhỏ, mưa không lớn nhưng quất vào ngườilại lạnh thấm vào tận sâu trong da thịt, Lăng Tây Nhi lộ ra đầu nhỏ ngây ngốc nhìn vô số chỉ bạc bện thành màn sương mù kéo dài bao phủ quanhcây cỏ um tùm trên con đường nhỏ ở trong rừng, thư đồng kia cùng nhữngthị vệ khác đồng thời cùng Vương gia đi ở trong mưa, quần áo sớm đã ướtdầm dề, nhưng cổ họng lại không lên một tiếng nào, khuôn mặt luôn luôntrong sáng, lúc này cũng âm u giống như mây đen trên bầu trời, đôi mắtsáng khắc họa nên vẻ trào phúng và kiên nhẫn trên khuôn mặt, trong conmắt to đen nhánh càng đầy sắc thái kiên nghị.
“Này, Vương gia đại nhân, trước hết có thể dừng lại tránh mưa mộtchút được không? Mưa rất lớn, lại là đầu thu, sẽ dễ bị cảm lạnh!” LăngTây Nhi thật sự không đành lòng, thò đầu ra, tóc đen như thác nước buông xuống, nhìn vị Vương gia đang ở xa xa phía trước lớn tiếng kêu to.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng quay sang, vừa vặn chứng kiến Lăng TâyNhi hướng hắn chớp đôi mắt to một chút, trong con mắt đen trong suốttràn đầy đắc ý, cái miệng nhỏ nhắn động động nhỏ giọng nói: “Mặc dùngươi đối với ta bất nhân, nhưng mà ta sẽ không đối với ngươi bất nghĩaa, mưa lớn như thế vẫn là nên đi tránh đi!” Nàng cười đắc ý, đôi mắtthật to nheo thành nửa vòng tròn, cái miệng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781650/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.