“Tiểu tử, buông tay ra được không?” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêuto lần nữa, ở cổ đại không phải ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ sao? Vậy bâygiờ là thế nào đây? Nàng không phải nữ nhân sao? Kể cả bị một con gàquay làm bẩn khuôn mặt nhỏ nhắn, ô uế quần áo, nhưng dẫu sao cũng là nữnhân nha? Vậy hắn không tính là nam nhân sao? Nhìn vóc người khôi ngômạnh mẽ, cuồng ngạo không kềm chế được, nói hắn không phải nam nhân thìcó quỷ mới tin!
“Tiểu tử?” Nam nhân tà mị ngoái đầu nhìn lại cười khẽ, trong haitròng mắt hẹp dài xuất hiện những sắc thái khác thường, mới xa cách hainăm ngắn ngủn mà thôi, nhanh như vậy đã gọi hắn là tiểu tử?
“Ta có cần phải đi báo cảnh sát hay không, theo pháp luật của cổ đạicác ngươi, cái này ở trên đường phố cù nhưa cù nhằng hẳn là cấu thànhtội khiếm nhã nha?” Dùng ống tay áo lau nước tương trên khuôn mặt nhỏnhắn, Lăng Tây Nhi bất mãn kêu gào, nàng cũng không phải loại để mặc cho người ta ăn hiếp, chỉ là biết đôi khi phải nhẫn nại mà thôi!
“Báo nguy? Ý ngươi là cáo quan sao?” Hắn cười lạnh, đến cửa hiệu mayquần áo mua y phục bằng tơ lụa tốt nhất, màu xanh biếc nhàn nhạt.
“Không sai, ta chính là nghĩ muốn báo quan!” Lăng Tây Nhi cường điệu, nhưng mà vị huynh đài nào đó vẻ mặt vẫn không chút sợ hãi.
“Nhưng hãy thay quần áo mới đã, sau đó hẵng đi báo quan, y phục không chỉnh tề sẽ không được vào nha môn !” Hắn vào khách điếm, thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781631/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.