Xe ngựa cuối cùng cũng khởi hành, Lăng Tây Nhi rốt cuộc cũng khôiphục thân phận Vương phi tôn quý, có thể nhàn nhã ngồi ở trong xe ngựa, ôm gối ôm, chân nhỏ vắt vẻo, khe khẽ hát.
“Hoa mùa xuân nở rộ xua tan sự buồn phiền của mùa đông, khi cơn giónhẹ mang đến một hơi thở lãng mạn, khi mỗi một bài tình ca bỗng nhiêntràn ngập ý nghĩa, thì ngay thời khắc đó anh đã gặp em… thì ngay thờikhắc đó em đã gặp anh, hãy nghe anh nói :hãy nắm tay anh, hãy đi cùnganh chúng ta sẽ tạo nên một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc…” Tiếng ca dudương, giai điệu duyên dáng, còn có ca từ trắng trợn, không ngừng cuồncuộn đập vào tai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn hơi nhíu mày, trong lòng đangbuồn bực lại vì bài hát của Lăng Tây Nhi mà càng thêm khó chịu, hắnkhông kiên nhẫn giật giật cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm một câu, con ngươi đột nhiên tối sầm lại, hoài nghi trong lòng chậm rãi lan tràn, vì vậyhắn cố ý đi chậm lại, chờ Lưu An đi lên.
“Chủ nhân!” Lưu An nhẹ nhàng gọi một tiếng, chờ hắn phân phó.
“Ngươi đi điều tra một chút, ta nghi ngờ nàng không phải là Lâm Y Y!” Hắn thấp giọng nói, cảnh giác dùng dư ảnh của khoé mắt nhìn thẳng vềphía tấm màn che buông trước xe ngựa.
Lưu An ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn tĩnh, hắncụp mắt cúi đầu, thấp giọng trả lời, xua ngựa đi lên phía trước.
Trong xe, Lăng Tây Nhi như cũ vừa nói vừa hát, đôi mắt vừa to vừatròn cong lại, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781628/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.