“Ngươi…”Lăng Tây Nhi nhìn kỹ dáng người mình, bĩu môi bất mãn mếu máo, đâu phảinhư hắn nói. Người nàng trên dưới đầy đặn, trước sau lồi có lõm có,không phải bằng phẳng ba vòng như một, hừ ánh mắt hắn có vấn đề, đúng là đồ cổ! Miệng nàng không ngừng lải nhải, cầm chăn bông để trên bàn,không vội ngủ , ở trong phòng đi tới đi lui, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng lắc mông, thuận tiện giơ hai tay lên, lúc lắc cái eo, bắt đầu múa bụng, cái miệng nhỏ chậm rãi lẩm bẩm “Bên trái ba vòng bên phải ba vòng, lắclắc cái cổ, lắc lắc cái mông, ngủ sớm dậy sớm, chúng ta tiếp tục vậnđộng, lắc cái tay a lắc cái chân a, hít thở thật sâu, học Tây Nhi ca ca múa múa, mới trẻ mãi không già.
Ánh nến phản chiếu điệu bộ của Lăng Tây Nhi giống như đang giơ nanh múa vuốt trên vách. Mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên mê mang, nhìn bóng đen thậtlớn trên tường, từ từ trở mình, trước mắt hắn là Lăng Tây Nhi, nhẹ khom người rồi gật gật đầu, hai tay giơ cao, cái eo nhỏ mềm mại lắc qua lắclại, giống như si khang bàn không ngừng run run, run đến nỗi khóe miệnghờ hững của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhếch lên, hai mắt tối sầm, mím chặtmôi lại, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi runxong chưa?” Một lúc sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi mở miệng, ánh mắtbình tĩnh đảo qua gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi.
“A…, màn múa bụng của nàng không đủ hấp dẫn mê người sao?” lúc còn đi học, chỉ cầnnàng bắt đầu nhảy múa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781604/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.