“Nam CungNgọc! Lần này gặp mặt ta cảm thấy hắn khác với lần trước! Lãnh Tuyệt Tâm cười nhẹ mở miệng, ánh mắt khiêu khích nhìn Lăng Tây Nhi.
“Thật sao?” Hắn luôn có dáng vẻ như vậy mà, tâm tình bất định” Lăng Tây Nhi xấu hổ cười cười, rụt tay về khoanh trước ngực.
“Ngươi dường như rất sợ hắn? Lãnh Tuyệt Tâm nhìn vẻ sợ sệt một cách mờ ám của TâyNhi một cách chăm chú nhưng không muốn vạch trần, chỉ đứng bên cạnh chechở ngăn không cho những người đi đường sơ ý đụng vào nàng.
“Cũng không phải vậy..”Lăng Tây Nhi cúi xuống ngày càng thấp, vừa rồi nàng có nhát gan lắm không?
“Không phải thì tốt, yên tâm đi, ngươi có thể dựa vào ta” Lãnh Tuyệt Tâm vỗ nhẹ vai nàng, thấp giọng an ủi.
Cuộc nóichuyện với Lãnh Tuyệt Tâm lần này giúp nàng hiểu rõ hơn về con người của hắn. Thoạt nhìn hắn có vẻ phóng đãng không kềm chế và hơi quái dị,nhưng thật ra rất biết quan tâm và chăm sóc người khác, trong lúc ăn cơm hắn không ngại giúp nàng lột vỏ tôm. Hắn hoàn toàn không giống ĐoanTuấn Mạc Nhiên, rất thích cười, tiếng cười sang sảng đầy tự tin và kiêu ngạo khiến Lăng Tây Nhi hoài nghi không biết thân phận thật sự của Lãnh Tuyệt Tâm là gì? Nếu nói hắn thuộc giới thượng lưu thì hắn sẽ khôngnằm yên trên mặt đất giống như một hài tử cho Tây Nhi tìm hiểu, nóikhông giống thì khí phách và ngạo khí đó khiến nàng không thể xemthường.
Trời đêmtrong sáng, vài ngôi sao rãi rác lóe lên trong trời đêm, những cơn giónhẹ thổi qua làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong đêm đen yên tĩnh nhìnnhư vô tận. Lăng Tây Nhi ngồi trên đám cỏ ven hồ, ngước nhìn những vìsao sáng lấp lánh, đột nhiên bị tiếng thở dài của Lãnh Tuyệt Tâm hấpdẫn.
“Ngươi làm sao vậy?” Lăng Tây Nhi đứng bật dậy, đưa tay chống cằm, hiếu kỳ nhìn hắn.
“Ngươi không giống Yên Chi. Nàng là người trầm mặc ít nói, chỉ yên lặng làm việc,hơn nữa có việc gì cũng dấu trong lòng không muốn nói với ai” Lãnh Tuyệt Tâm nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu như gió lạnh nhè nhẹ thổi, lọt vàotai êm ái một cách kì lạ, rất thích hợp với vẻ yên tĩnh nơi này.
“Thật không, nàng là người như vậy?” Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt, nàng chỉ biết Yên Chi là một nha hoàn giỏi giang.
“Yên Chi từnhỏ không cha không mẹ, do sư phụ nuôi dưỡng đến khi trưởng thành. Hainăm trước nàng đột nhiên không chào mà bỏ đi, sau đó biệt tăm biệt tích. Ta tìm nàng suốt hai năm đến khi gặp ngươi mới biết nàng vào Lâm phủlàm nha hoàn! giọng nói của Lãnh Tuyệt Tâm pha lẫn chút đau thương.
“Ngươi có biết tại sao nàng rời đi?”
“Nghe kể lại nàng vì một nam nhân, nhưng ta không biết nam nhân đó là ai” Lãnh Tuyệt Tâm nhẹ thở dài nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, đột nhiên hắn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thơm ngát từ người nàng tỏa ra, mùihương đó bay vào chóp mũi lồng ngực khiến hắn chấn động, trở nên cóchút ngẩn ngơ…Đó không phải là mùi hương của Yên Chi, nàng thật sự không phải Yên Chi!
“Nam nhân nào ? Nàng không phải là người trong lòng ngươi sao? Mũi của Lăng Tây Nhi nhăn lại, ôi, thật phức tạp.
“Ta không hề nói vậy, đó là do ngươi suy đóan” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ, bàn tay tovươn ra vô cùng thân thiết nhéo nhéo cái mũi nho nhỏ của Lăng Tây Nhi.Hắn chỉ có cảm tình đặc biệt với Yên Chi, giống như tình huynh muội,nhưng đối với Lăng Tây Nhi hắn biết không phải vậy, có lẽ loại cảm tìnhvới nàng chính là tình cảm hắn thật sự mong muốn. Bởi vì sau khi LăngTây Nhi xuất hiện, hắn không hề nóng lòng tìm Yên Chi nữa chỉ muốn nhìnthấy nàng , nhìn nàng hoài, nhớ kỹ mỗi cái nhăn mày hay nụ cười củanàng.
“Nhưng mà…”Lăng Tây Nhi ngây người, nàng đột nhiên phát hiện động tác của hai người thật mờ ám. Hai người cùng nằm trên thảm cỏ, hơn nữa nàng dường nhưđang dựa đầu vào ngực hắn.
“Nhưng màcái gì?’ Lãnh Tuyệt Tâm cười hỏi, hắn yêu chết được cảm giác hiện tại,đôi mắt dịu dàng dễ thương sáng lấp lánh một cách khác thường.
“Ta nên trởvề rồi ” Lăng Tây Nhi vừa muốn đứng lên đã bị bàn tay to của Lãnh Tuyệt Tâm kéo giật lại khiến nàng mất đà ngã vào lồng ngực cứng rắn của hắn làm gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ngươi rấtđẹp” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tócmềm mại của nàng. Sau đó hắn cầm một lọn tóc đen đưa sát mũi tham lamhít vào, vẻ mặt mập mờ khiến Lăng Tây Nhi rung động , trời ơi, hắn muốnquyến rũ nàng sao? Nàng nghe được nhịp tim mình đang đập thình thịchtrong lồng ngực.
“Ta…ta..ta…”
“Trời vẫn còn sớm” Bàn tay to của Lãnh Tuyệt Tâm đặt trên bả vai nàng khiến thân thể Lăng Tây Nhi cứng đờ.
“Ngươi..ngươi…ngươi…”
“Ta quý trọng phút giây này.”
“….” Hết chổ nói rồi, thân thể Lăng Tây Nhi run rẩy, nàng cố sức giãy ra khỏi vòngtay của Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng không kiên nhẫn la lớn “A, ta chỉ nói đi dạo quanh hồ với ngươi, ngươi đừnghiểu lầm ý ta” Giọng nói cao vút của nàng phá tan bầu không khí yên lặng ven hồ, vài con chim nước đang nấp trong những bụi lau bị động vụt bayvề phía cuối trời.
Lãnh TuyệtTâm không nói gì, lập tức ngồi bật dậy, đôi mắt khiêu khích nhìn gươngmặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của nàng hỏi “ Ngươi sợ ta?” Hắn cười tà mị,đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc lóe lên những tia sáng khác thường, khiến lòng người muốn đắm chìm vào đó.
“…Đừng giỡn nữa!” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn hừ lạnh, thuận tiện đem bàn tay nhỏ bé thủ trước ngực.
“Vậy sao ngươi không dám cùng ta chơi trò chơi này?” hắn tiếp tục cười khẽ, tiếng cười vang lên đầy thu hút.
“Trò chơi gì ?” Lăng Tây Nhi không chịu thua mở miệng hỏi.
“Trò chơicảm tình, ta đánh cuộc chỉ trong vòng nửa tháng ngươi sẽ yêu thích ta!”Hắn đứng bật dậy, tiến lên nắm lấy cằm của nàng.
“…” Hết chổnói rồi, tên nam nhân này thật sự quá tự cao tự đại! Bàn chân nàng hunghăng giẫm xuống. Lãnh Tuyệt Tâm bị giẫm lên chân đau đớn, cảm thấy buồnbực hừ một tiếng, nhảy tránh qua một bên.
“Đó là câutrả lời của ta, ta không thích loại nam nhân tự cho mình là đúng giốngnhư ngươi” Lăng Tây Nhi tức giận, phẫn nộ rồi. Nàng nghĩ mình vừa bịngười khi dễ ” Tất cả cũng tại tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên chết tiệt kia.Nếu không phải vì giúp hắn nàng đâu cần bị như vầy. Lăng Tây Nhi hậmhực xoay người bước nhanh về phía trước, con bà nó, lão nương mặc kệ ,cái gì quốc gia xả tắc, cái gì Thiên Địa Thịnh, cái gì Đoan Tuấn vươngtriều, không liên quan đến nàng. Nàng chỉ là người hiện đại do một lầnkhông cẩn thận lạc đến triều đại này, lo lắng nhiều làm gì!
“A, ngươi muốn đi đâu?” Lãnh Tuyệt Tâm kinh ngạc nhìn bóng lưng đang giận dữ của Lăng Tây Nhi.
“Quay vềkhách điếm, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa” Nhưng ngươi hãy nhớ kỹlời hứa của mình” Lăng Tây Nhi không quên nhắc nhở hắn về món thù laocho buổi chiều hôm nay, những tình cảm tốt đẹp về Lãnh Tuyệt Tâm trongnháy mắt sụp đổ tan tành. Nàng thở phì phò mở cửa phòng, đột nhiên nhìnthấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ngồi trên giường của nàng.
Không lẽnàng vào lộn phòng của hắn? Lăng Tây Nhi lùi ra ngoài, nhìn nhìn thậtkỹ, không sai mà, đây là phòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt cho nàng, phòngcủa hắn không phải sát vách bên kia sao?
“Hey , ngươi vào nhầm phòng rồi” Lăng Tây Nhi lầu bầu mở miệng, lúc này nàng mệtchết được, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn ngủ một giấc.
Mày của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhăn lại thật chặt, nhướng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắnđỏ bừng của Lăng Tây Nhi, sự giận dữ tích lũy suốt một đêm trong nháymắt chợt bộc phát, bàn tay to vung lên, lúc Lăng Tây Nhi ý thức đượcngười trước mặt mình là ác ma Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì đã quá trễ, thânthể nàng bị kềm chế vững vàng trong lồng ngực hắn, phía sau lưng làgiường chiếu.
“Ngươi thật to gan” giọng điệu của hắn thật tàn nhẫn độc ác, như gió lạnh từng cơn thổi vào khiến Lăng Tây Nhi run rẩy.
“Gan của ta rất….rất nhỏ…” Nàng bắt đầu nói lấp rồi!
“Hôm nay đùa giỡn thật vui vẻ phải không?”
“Chỉ…bình thường thôi”
“Sau nàykhông cho gặp hắn” Ánh mắt màu nâu lành lạnh, nét mặt cũng lạnh lùng,khí thế lạnh giá, nhưng càng lạnh như băng chính là giọng nói của hắn.
“Hử? Tạisao? Mặc dù Lăng Tây Nhi không muốn gặp Lãnh Tuyệt Tâm, nhưng nàng thậtsự không hiểu, lần này không phải nàng tới đây với mục đích nói giúphắn gia nhập Thiên Địa Thịnh sao? Chưa nói mà? Không lẽ còn có sảnphẩm càng cao hơn khoa học kỹ thuật ? Nàng lắc đầu nhìn sang, chắc làkhông mà, chỉ toàn những ngọn nến, giống như không có khả năng”
Đoan TuấnMạc Nhiên dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Lăng Tây Nhi, nàng tìm đâu ra nhiều câu hỏi tại sao như vậy! Nhưng cuối cùng là tại sao?Tại sao từ lúc Lăng Tây Nhi rời khỏi, hắn ngày càng cảm thấy tức giận.Trong lúc tức giận thậm chí hận không thể đem người của khách điếm nàygiết sạch không chừa một ai, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Lăng Tây Nhi quay lại, sự giận dữ trong lòng hắn từ từ giảm xuống, cho đến khihắn ôm nàng vào ngực, sự tức giận dường như biến mất. Nếu không LăngTây Nhi sao còn mạng nằm dưới thân hắn hỏi cái gì tại sao buồn cười nhưvậy!
“Ngươi muốnkhông phải là kết quả này sao? Ta chỉ muốn giúp ngươi!” Lăng Tây Nhi đắc ý dào dạt mở miệng, nàng giúp hắn nói giúp với Lãnh Tuyệt Tâm rồi không phải sao?
“Ta khôngcần” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, lúc này hắn muốn thay đổi kế hoạch,không làm con rùa rút đầu nữa mà đánh thẳng vào bên trong của kẻ thù.Hắn muốn đem Thiên Địa Thịnh của Lãnh Tuyệt Tâm đánh cho tan tác và tiệu diệt một cách quang minh chính đại dù vẫn nghĩ để tiêu diệt kẻ thù uy hiếp Đoan Tuấn vương triều hắn sẽ không từ một thủ đoạn nào!
“Không cầnsao?” Lăng Tây Nhi giận dữ quay mặt lại, con bà nó, chờ nàng làm xongtranh thủ trở lại mới nói không cần! Hai mắt nàng mở thật lớn, ánh mắt vô cùng không kiên nhẫn.
Đoan TuấnMạc Nhiên đột nhiên nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn của nàng khôngnói gì, dưới ánh nến Lăng Tây Nhi dường như có một loại ma lực khiến sựtức giận trong lòng hắn giảm xuống. Hắn vươn những ngón tay sạch sẽtrắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khắp gương mặt nhỏ nhắn, cảm giác của dathịt nàng thật mịn màng và mềm mại khiến ánh mắt hắn lóe lên những tiaấm áp. Mi mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ xuống, ánh mắt dừng lại trên đôimôi anh đào hồng tươi, nhìn một cách chăm chú không nói gì.
Lăng Tây Nhi ngây người, tim nhảy lên thình thịch, ánh mắt mở ra ngày càng lớn, thật lớn, cuối cùng đột nhiên nhắm mắt lại, đợi nụ hôn trong truyền thuyết phủ xuống một lần nữa.
Đoan TuấnMạc Nhiên ngơ ngác nhìn Lăng Tây Nhi, khuôn mặt tuấn tú càng ngày cànggần, trong lúc gần trong gang tấc, hắn dừng lại có chút do dự!
“Đặc sắc!Thật đặc sắc!” đột nhiên vài tiếng vỗ tay không đúng lúc vang lên, phátan sự yên lặng. Lăng Tây Nhi kinh ngạc ngước lên, gương mặt nhỏ nhắnxoay qua nhìn, đứng tại cửa phòng là Long Thanh một thân áo quần màu đen lãnh khốc đến cực điểm, nhưng nét mặt tươi cười . Hắn thong thả tiếnlên, hơn nữa còn xoay người có lòng tốt đóng cửa lại, sau đó ngồixuống. Hai tay để sau đầu, bày ra một vẻ mặt thật đáng yêu “Các ngươitiếp tục đi, ta có lòng tốt đến đây giúp đóng cửa phòng lại mà thôi”
Đoan TuấnMạc Nhiên không nói gì, đầu cũng không thèm quay lại, ánh mắt đột nhiêntrở nên âm độc, tiếp theo đó bàn tay to chợt chém tới, hung hăng hướngvề phía Long Thanh đánh ra một chưởng.
“A!” Lăng Tây Nhi hoảng hốt kêu một tiếng, sợ hãi nhìn sang.
Bang….,trong phòng vang lên tiếng ầm ầm của cái bàn bị gãy đổ kế tiếp là một sự yên lặng chết người. Sau đó dưới lầu vọng lên tiếng thét chói tai củatiểu nhị, nhưng chỉ trong nháy mắt, tiếng thét dừng lại giống như vừa bị người chặt đứt yết hầu. Lăng Tây Nhi khiếp sợ mở mắt ra, trước mặt đãkhông còn bóng người, chỉ có những mảnh vụn của cái bàn bị gãy, hai cánh cửa cũng bị chấn động rớt xuống một nửa, khua rầm rầm trong gió, sau đó cái giường lớn cũng ầm ầm một tiếng…..Lăng Tây Nhi từ đống đổ nát thảmthương bò ra, khóc không ra nước mắt, thảm rồi, đêm nay nàng sẽ ngủ ởđâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]