Chương trước
Chương sau
“Yên Chi, ngươi bị gì vậy? Thân thể đang run kìa! Ngươi cảm thấy lạnh phảikhông?” Lâm Y Y nhẹ đỡ vai Lăng Tây Nhi nhỏ giọng hỏi. Nàng cầm khăntrong tay, không biết nên nhúng vào nước ấm hay nước lạnh.

Đôi mắt Lăng Tây Nhi nhìn ra bên ngoài, chợt mở thật to. Nàng thấy thân thể cao ngất của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang đứng ở cửa, ánh mắt tà mị, khóemôi lạnh lùng nhếch lên cười lạnh khiến người sợ hãi. Thân người nhỏ bécủa Lăng Tây Nhi run rẩy ngày càng dữ dội hơn, môi cũng trở nên trắngbệch!

“Yên Chi, Yên Chi, cuối cùng ngươi bị gì vậy?” Lâm Y Y vội vàng ôm lấy thânthể của Tây Nhi, một lúc sau, Tây Nhi đột nhiên nuốt một ngụm nướcmiếng, đôi mắt to chớp chớp, định thần lại, nàng lắc đầu miễn cưỡng cười cười: “Không sao, thật sự không có gì, chỉ là thân thể cảm thấy có chút mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác!” Nhất định là ảo giác, nàng uể oải nhắmmắt lại.

“Ngươi cần gì không, tay chân lạnh quá!” Lâm Y Y dừng động tác giúp Lăng TâyNhi hạ nhiệt, dường như độ ấm thân thể nàng thấp hơn bình thường!

“Vâng, tiểu thư, ta muốn uống nước!” Nàng thì thào mở miệng, vừa dứt lời đãthấy một bàn tay to nâng dậy kề chén nước ấm vào môi nàng.

“Ực ực…” Uống cạn chén nước, Lăng Tây Nhi thỏa mãn nhếch môi, nhẹ nhàngvươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi anh đào khô nứt, chân mày giãn ra, thởdài một hơi.

Bàn tay to một lần nữa từ từ đặt nàng nằm xuống, thuận tiện giúp nàng kéo chăn đắp lại, sau đó mới rời đi.

“Tiểu thư, ngươi đừng đi, ta sợ!” Nàng kéo bàn tay to nhẹ giọng nài nỉ, taynhỏ bé yếu đuối nắm chặt lấy tay nàng, đột nhiên Lăng Tây Nhi cảm giácđược có chổ khác thường, bàn tay tiểu thư từ khi nào trở nên thô ráp như vậy? Hơn nữa lòng bàn tay có nhiều vết chai, bàn tay tiểu thư vốn mềmmại mịn màng… Nàng đột nhiên mở mắt ra, trước mặt là gương mặt nhỏ nhắnđáng yêu đến cực điểm, một đôi mắt tà mị khiến người sợ hãi và đôi môihồng phấn mê người. Nàng thở dài, cố nén ngại ngùng hỏi Đoan Tuấn MạcNhiên.

“Ngươi tới làm gì?”mặc dù trong lòng Lăng Tây Nhi sợ hãi, nhưng mà trong đầunhư thúc giục, khí tiết không thể bỏ, nàng thua người không thua trận,không tin hắn có thể giết nàng!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhăn mày, khóe môi nhếch lên nở nụ cười lành lạnh, nghị lực của nàng kiên cường hơn hắn tưởng.

“Nam Cung công tử, Yên Chi ở đây có ta chăm sóc được rồi, không dám phiềnngài!” ánh mắt Lâm Y Y thoáng qua một tia ghen tị, Đoan Tuấn Mạc Nhiênđối xử với Lăng Tây Nhi thật tốt và tỉ mỉ khiến lòng nàng đau. Y Y cầmlấy cái chén trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ giọng nói làm ra vẻ hiền lành thùy mị.

“Không cần!” Hắn cự tuyệt.

Lâm Y Y giật mình, người này thật lạnh lùng! Nàng nhẹ nhăn mày liễu, tronglòng cảm thấy có chút không thoải mái, nhìn Tây Nhi, rồi nhìn Đoan TuấnMạc Nhiên, “Tiểu nữ xin cáo lui!” mi mắt nàng cụp xuống, cúi người, khép cửa phòng lại.

“Ngươi thật vô dụng!” Thấy Y Y đi ra ngoài, ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiênđột nhiên lóe lên vẻ châm chọc, sắc mặt biến đổi so với lật sách cònnhanh hơn.

“Ngươi nói gì?” Lăng Tây Nhi hoài nghi tai mình nghe lầm rồi, hiện tại nàngtrở thành thảm thương như thế này là do ai ban tặng, vô dụng à? Là nóinàng? Nàng không nên nghe một câu xin lỗi sao?

” Thân thể của ngươi yếu đuối quá!” giọng điệu châm chọc của hắn càngthêm rõ ràng, đôi mắt to tròn lấp lánh bắn ra những tia sáng giống nhưmuốn nói Lăng Tây Nhi là một kẻ tàn phế.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên!” Con bà nó, ta liều mạng với ngươi! Lăng Tây Nhi cố lấy hết can đảm hít một hơi quát lên.

“Ngươi dưỡng cho khỏe rồi nói!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, đứng lên, rót một chén nước ấm đi qua.

“Ta biết, ngươi yên tâm đi, ta sẽ dưỡng thân thể thật tốt!” Lăng Tây Nhinghiến răng mở miệng, dưỡng thân thể cho khỏe để tiếp tục chiến đấu!Nàng chính là Tiểu Cường mạnh mẽ đánh không chết!

Hắn cúi người đỡ Lăng Tây Nhi dậy, nhìn vẻ mặt hung dữ của nàng, ánh mắtchâm chọc lóe lên “Xem ra ngươi còn khỏe lắm, ít nhất vẫn có thể đấu võmồm với ta!” Hắn kéo cái đầu nho nhỏ của nàng qua buộc nàng phải uốngnước.

Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn trừng mắt liếc hắn, nằm xuống giường, đưa mắtnhìn bức tranh vẽ hoa lá chim cò trên tường, không thèm nhìn hắn.

“Hãy nghỉ ngơi cho tốt, có lẽ trong hai ba ngày, ngươi không thể bước xuốnggiường!” Giọng điệu của hắn không hề bá đạo, nàng ngước nhìn chợt bắtgặp một tia áy náy lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất. Lăng Tây Nhi dụidụi mắt hoài nghi có lẽ do nàng nhìn lầm, một lần nữa mở mắt ra nhưngĐoan Tuấn Mạc Nhiên đã phục hồi vẻ lạnh lùng! Khóe môi duyên dáng ẩnchứa ý cười, đôi mắt đẹp to tròn sáng long lanh đang chăm chú nhìn dángđiệu uể oải của nàng, như vậy cũng tốt, ít nhất hắn có thời gian xử lýchuyện của mình.

Lăng Tây Nhi hoài nghi nháy nháy mắt, không lẽ đây là cách hắn dùng để xinlỗi sao? Ánh mắt hắn chợt lóe lên rõ ràng là áy náy nha! Nàng bĩu môimếu máo, khiêu khích nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên xoay người, Lăng Tây Nhi đột nhiên gọi giật hắn lại “Bãi cỏ nơi Mạt đoạn hồ là do ngươi đốt sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì chỉ cười lạnh xoay người lại nhìn nàng.

“Chuyện xưa về Ngưu Lang Chức Nữ, trong đó ta là nữ nhân vật chính phải không?” Nàng tiếp tục truy vấn.

Hắn trầm mặc, hai con ngươi đen láy nhìn thẳng vào nàng, mặt không chút thay đổi.

“Ngươi chính là Vương Mẫu quyết tâm chia rẻ họ?”

Bầu không khí trong phòng bị vẻ yên tĩnh bao phủ, đôi môi đầy đặn nhếch lên.

“Ngươi ghen phải không?” Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt, khóe môi mỉm cười.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, đánh giá gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lăng Tây Nhi, thấy không chổ nào có thể xuống tay được, hắn âm trầmnheo mắt, được rồi, hắn nhịn, chờ khi nàng khỏe lại có thể đứng dậy tính sổ cũng được!

“Ngươi thật ra không cần ghen, bởi ta xinh đẹp như hoa ai gặp cũng thích cũngmê. Nếu mỗi người ngươi đều ghen tị, còn không bị mệt chết? Hơn nữa tasẽ không thích ngươi, ngươi có ghen cũng vô dụng! Ngươi muốn giết chếtta, nằm mơ, ta chính là Tiểu Cường đánh không chết kia! Lăng Tây Nhi lầm bầm nói xong, quơ quơ nắm tay, nhướng mày. Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bỏ đi từ lâu, nàng chỉ dám hướng về phía cửa phòng chập chờn trong gió khiêukhích hét to, ôi ôi, ác ma, ác ma, thích người ta cũng không dám thừanhận, chỉ biết dùng thủ đoạn ác độc này! Nhưng hắn thật sự thích mình?Là ghen sao? Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, nàng vừa nghĩ xa xôirồi!

Trong đại sảnh của tiểu điếm, chưởng quỹ nơm nớp lo sợ bưng một bình trà nóng lên sau đó xoay người bỏ chạy về phòng mình không dám bước ra nữa.

Lãnh Tuyệt Tâm nhìn đại sảnh vắng lặng cười cười: “Nam Cung công tử dườngnhư có sức uy hiếp lớn, ngươi vừa đến, khách điếm này trở nên vắng hơnnhiều!”

“Cám ơn khích lệ!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước lên, cười lạnh một tiếng.

“Ta đồng ý cho ngươi gia nhập Thiên Địa Thịnh!” Lãnh Tuyệt Tâm đối với thái độ lạnh lùng của hắn không cho là đúng.

“Cám ơn, nhưng hiện tại ta không cần nữa!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhàng nhấp một hớp trà xanh, lười biếng mở miệng.

“Không cần? Tại sao vậy, lúc trước ngươi rất hăng hái!” Lãnh Tuyệt Tâm lạnhnhạt cười cười, đôi mắt hoa đào kiều mỵ ngạo nghễ nhìn hắn.

“Cũng bởi vì trước kia ta hăng hái như vậy, nhưng Lãnh đường chủ không tinta, ngay cả lúc ta nói ra nguyên nhân thực sự muốn gia nhập Thiên ĐịaThịnh, Lãnh đường chủ cũng không tỏ thái độ gì, hôm nay đột nhiên chạytới nói đồng ý cho ta gia nhập…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, khôngnói tiếp tục, chỉ dùng con ngươi đen nhánh nhìn hắn, trong ánh mắt ẩnchứa ý cười châm chọc.

“Ta bây giờ vẫn không tin tưởng Nam Cung huynh, nhưng ta bị người thuyếtphục. Người kia nói nàng muốn giúp ngươi!” Lãnh Tuyệt Tâm một lần nữalạnh nhạt cười cười.

“Cám ơn, ta không cần, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ ngườithì không dùng người, ta tự nhiên hiểu được điểm này! Trên đời ngoàiThiên Địa Thịnh, vẫn còn một tổ chức khác có thể chống lại triều đình,đó chính là võ lâm! Ta định tham gia tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, cố ý nhấn mạnh hai chữ minh chủ.

“Minh chủ võ lâm?” Lãnh Tuyệt Tâm kinh hãi, đôi mắt hoa đào nheo lại.

“Không sai, nơi này không muốn giữ thì có chổ khác muốn giữ ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng bật dậy, “Hai tháng sau chính là đại hội võ lâm, tình thếbuộc ta phải chiếm lấy vị trí minh chủ!” Hắn cười lạnh, nhẹ phẩy tay áobước lên lầu

Lãnh Tuyệt Tâm giật mình, yên lặng hồi lâu. Phản ứng duy nhất chính là vuốtvuốt mày bên trái, sau đó buông tay. Đại hội võ lâm, được rồi, hắn cóthể chờ!

Lăng Tây Nhi nằm trên giường hai ngày, thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đốivới nàng tốt một cách kì lạ. Mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng không tìm Tây Nhi gây phiền toái.

Xế chiều, những tia nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nhỏnhắn của Lăng Tây Nhi. Nàng gục đầu dưới giường, nhàm chán thầm nghĩmuốn tự sát, không còn người đấu võ mồm, cũng không còn người uy hiếp.Nàng đột nhiên cảm giác cuộc sống mất đi thú vị, có lẽ do thời gian quathích cảm giác cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đấu võ mồm, mặc dù mỗi lần đềuthua cho hắn, khiến cả người mang đều thương tích.

“Ai! Ai!” Lăng Tây Nhi nhẹ than thở cuối cùng không kiên nhẫn ngước lên, đầu gục trên giường, mắt to chớp chớp. Thật ra thân thể nàng đã khỏe lại từ lâu, chỉ bị cảm nắng nhẹ, không phải bệnh nặng gì, nhưng vì nàng muốnkhiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên áy náy nên tiếp tục giả bệnh nằm trên giường,luôn tiện sai hắn bưng trà rót nước, nhưng vẻ mặt lạnh lùng có vẻ áy náy của Đoan Tuấn Mạc Nhiên là do đâu? Hắn dùng hành động chăm sóc hai ngày qua để xin lỗi nàng sao? Có lẽ hắn cũng không ngờ hậu quả đêm đó nghiêm trọng như thế này nha? Nàng yếu đuối sờ sờ gáy, ngồi trên giường, nheomắt lại. Đoan Tuấn Mạc Nhiên là một người kì lạ, nàng thật sự không biết hắn nghĩ gì, nhưng mấy ngày gần đây, hắn chăm sóc nàng tốt lắm, bưngtrà rót nước, chuẩn bị đồ ăn thức uống, thậm chí buổi tối cũng không bảo nàng đi nhà vệ sinh cùng hắn, cuộc sống hạnh phúc như vậy khiến LăngTây Nhi có chút hoảng hốt. Người ta thường nói, cuộc sống quá yên tĩnhsẽ khiến người sinh ra loại tư tưởng kì quái. Lăng Tây Nhi cũng khôngngoại lệ. Nàng không chịu được sự yên lặng như vậy, muốn tự do bay nhảybên ngoài, ít nhất chứng minh nàng có thể dựa vào sức mình mà sống!

Nàng đứng bật dậy, ngồi trước bàn trang điểm chọn một kiểu tóc đơn giản,thay bộ áo quần màu xanh nhạt. Nàng dừng tay, đột nhiên nhớ lại bộ trang phục này là do Lãnh Tuyệt Tâm tặng. Nàng buồn bã cởi ra, đổi một bộ cóống quần màu xanh và tay áo cũng màu xanh nhạt thêu hoa mẫu đơn và renmàu trắng, còn áo thì màu xanh nước biển, trước ngực là gấm màu vàngnhạt, trên đầu giắt một cây trâm trân châu, nàng làm dáng nở nụ cườiquyến rũ động lòng người.

Lăng Tây Nhi mở cửa phòng, ló đầu ra thăm dò, nhìn thấy trên hành lang vắnglặng, giảo hoạt từ từ bước ra, cẩn cẩn đóng cửa phòng lại, rón rén bướcnhè nhẹ xuống lầu.

Vào đầu thu, ban đêm không có vẻ oi bức của những ngày hè. Trong gió nhẹmang theo không khí mát mẻ, ban đêm cũng náo nhiệt hơn, chợ thịt, chợcá, cửa hàng nữ trang, khách điếm, kho hàng, quán trà, quán rượu, nhàhát, nhìn qua hết một lượt lại nhìn về phía trước là đường lớn, đèn đuốc sáng rực, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt, trong nhà hát và kĩ việntruyền ra tiếng sáo du dương trầm bổng, tiếng chiên trống huyên náo,không chỉ có một quán ăn vừa mới khai trương, còn có những tiếng rao của người bán hàng rong vang bên tai, quán rượu lớn nhỏ mọc lên khắp nơihàng đêm xướng ca, tiếng cười nói không ngớt, cảnh tượng ăn chơi nhộnnhịp trước mắt khiến Lăng Tây Nhi choáng ngợp.

Ánh mắt hiếu kỳ của Lăng Tây Nhi nhìn quanh, từ quán rượu đến chợ hoa, nhìn hơn nửa dãy phố, không ngờ dừng lại trước cửa Phiêu Hương viện, nơi này là chổ những cô nương trưởng thành hay những người vừa mới thành hônrất hiếu kỳ trong bụng muốn đến nhưng ngoài mặt không dám. Trước cửa cónhiều cô nương lớn nhỏ đứng quơ quơ khăn lụa, cười khúc khích đầy quyếnrũ mời chào khách qua đường.

Khi những cô nương này nhìn thấy Lăng Tây Nhi, chỉ chán ghét nhìn thoángqua, giống như không muốn nhìn, tiếp tục quơ quơ bàn tay nhỏ bé như đang đợi chờ mỏi mắt, không biết là đang chờ phu quân hay vàng bạc xuất hiện nữa.

Vừa vào cửa, Lăng Tây Nhi đã tới đây một lần cũng cảm thấy quen thuộc, đànhát xướng ca, xiêm y rực rỡ khêu gợi, mùi rượu tràn ngập khắp đại sảnh.Lăng Tây Nhi vừa xuất hiện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt không đứng đắncủa đám nam nhân. Nàng ngồi xuống, lập tức có người bước đến mời lênlầu.

Lăng Tây Nhi được dẫn đến căn phòng quen thuộc, là phòng của Như Ý. Nàngngồi xuống, đợi Như Ý xuất hiện, rất nhanh đã nghe tiếng bước chântruyền đến. Như Ý vẫn như cũ, cả người áo quần đỏ thẫm, uyển chuyển xuất hiện nơi cửa phòng.

“Thật sự là khách quý!” Như Ý tiến lên, tự tay châm trà cho Tây Nhi.

“Ngại quá, ta lại quấy rầy rồi!” đôi mắt đẹp của Lăng Tây Nhi ngước lên, không hề tâm cơ tươi cười.

“Hai ngày trước ta có tìm cô nương, nhưng bị gia của cô hung hăng đuổi ra!”Như Ý che miệng cười khẽ. Nàng chưa từng thấy qua nam nhân đáng yêu nhưvậy, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn, nhưng vẻ mặt thì lạnh như băng khiến người không dám đến gần.

“Thật? Như Ý tỷ tỷ tìm ta có việc sao?” Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt, tốt quá, có mối làm ăn tới cửa rồi nha!

“Chuyện là như vầy, ngày đó cô nương ở Phiêu Hương viện trổ tài khiến tỷ tỷ bội phục. Giọng ca và vũ đạo của cô nương đều vô cùng đặc sắc, dù tỷ tỷ đãtung hoành chốn phấn son này mười mấy năm cũng chưa từng gặp qua. Tỷ tỷđoán cô nương là nha hoàn trong sạch, nhất định không chịu bán mình vàothanh lâu, nhưng vẫn muốn mời cô nương dạy khúc ca và điệu múa đó, Phiêu Hương viện sẽ trả công thật hậu!”

“Thật sao?” Lăng Tây Nhi giảo hoạt nháy mắt mấy cái, đúng là chuyến này đếnđây không uổng công, nàng có ý muốn cùng Như Ý bàn chuyện làm ăn, khôngngờ Như Ý cũng có cùng suy nghĩ.

“Nói vậy cô nương đồng ý rồi?” Như Ý cười khẽ, thấy Lăng Tây Nhi nhận lời,đứng dậy, lấy hộp gấm đặt lên bàn: “Cô nương, đây là một trăm lượng bạc, coi như tiền đặt cọc, chờ cô nương dạy Phiêu Hương xong, bốn trăm haicòn lại ta sẽ thanh toán bằng tiền, không biết cô nương đối với giá nàyhài lòng không?”

“Năm trăm hai?” Lăng Tây Nhi nheo mắt, bắt đầu nhẩm tính đổi vàng bạc thànhtiền, nhưng cuối cùng không thèm tính toán nữa, đem hộp gấm ôm vào lòng, không nhịn được nở nụ cười.

“Không thành vấn đề, sáng mai ta sẽ tới dạy múa cho Lãnh Phiêu Hương!” Lăng Tây Nhi vui vẻ ôm hộp gấm, mừng như điên rời khỏi.

Như Ý nhìn bóng lưng của nàng cười lạnh, bước ra cửa, đi đến gian phòng trong cùng.

“Mục đích của ngươi là gì?” Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng mở miệng trách Như Ý nhiều chuyện.

“Gia không thích vị cô nương kia sao?” Như Ý do dự hỏi.

“Như vậy thì sao?” Lãnh Tuyệt Tâm hừ lạnh. Hắn từng nói qua, không có lệnhcủa hắn, dù cho kẻ nào cũng không được đụng vào Lăng Tây Nhi.

“Thuộc hạ chỉ muốn tạo cơ hội cho gia thôi!” Như Ý cười khẽ, vung tay áo lụamỏng màu đỏ vừa dài vừa nhỏ tiến lên.”Bắt đầu ngày mai, gia có thể ởPhiêu Hương viện nhìn vị cô nương kia một cách quang minh chínhđại,không cần mỗi ngày chạy đến hậu viện của khách điếm đó..”

“Câm miệng!” Lãnh Tuyệt Tâm gầm lên, ngắt lời Như Ý”Chuyện của ta không cầnngươi bận tâm, ngươi làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi!”

“Gia, Như Ý đi theo gia hai mươi năm, gia khổ thế nào, Như Ý rõ ràng nhất,nhưng vai gia gánh vác trách nhiệm nặng nề, sao có thể tưởng nhớ một nữnhân…”

“Ngươi nói đủ chưa?” Lãnh Tuyệt Tâm không kiên nhẫn ngoái đầu lại, trong ánh mắt lộ vẻ ác độc.

“Cho dù gia không muốn nghe, Như Ý cũng phải nói. Nam Cung Ngọc thật khảnghi, nhưng bởi vì cô nương kia gia không ngại cho hắn gia nhập ThiênĐịa Thịnh, may là hắn từ chối, nếu không..” Như Ý chưa nói dứt lời, Lãnh Tuyệt Tâm hừ lạnh, tiến tới xoay bình hoa nơi án thư lập tức cơ quancủa cửa sau chuyển động mở cửa. Hắn chấp tay sau lưng bước ra khỏi Phiêu Hương viện.

Như Ý run rẩy ngã trên đất. Nàng biết mình vừa nói điều không nên nói. Nàng lớn hơn Lãnh Tuyệt Tâm 5 tuổi, hơn hai mươi năm trước, trong phút giâyđầu tiên gặp Lãnh Tuyệt Tâm nàng biết cả đời mình sẽ cùng hắn dây dưamột chổ. Hiện tại nàng đã ba mươi, sớm qua thời tuổi trẻ, nhưng nàngkhông hối hận, thầm nghĩ ở bên cạnh chăm sóc Tuyệt Tâm. Nhưng ba nămtrước lúc Yên Chi kia thích Lãnh Tuyệt Tâm, nàng biết phải khiến Yên Chi rời khỏi. Nàng có thể vĩnh viễn nhìn Lãnh Tuyệt Tâm cô độc, nhưng tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác xuất hiện bên cạnh hắn!

Yên Chi rời đi. Nàng cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm trợgiúp Lãnh Tuyệt Tâm. Vì đề phòng Yên chi xuất hiện nữa, nàng quyết địnhmướn sát thủ, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người có dáng vẻ giống Yên chi như đúc là Lăng Tây Nhi. Một lần nữa nàng lâm vào khủng hoảng, đêmđêm không ngủ yên, khi ngủ, nàng sẽ mơ thấy Lãnh Tuyệt Tâm kéo tay Yênchi hay là Lăng Tây Nhi, nhìn nàng cười lạnh.

Âm mưu của nàng bị lộ sao? Nàng khẽ thở dài, gương mặt nhỏ nhắn của LăngTây Nhi giống như ác mộng không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Nàng muốn giữ Lăng Tây Nhi lại tìm cơ hội giết nàng ta. Đúng, chỉ có như vậy,Lãnh Tuyệt Tâm mới thật sự hết hy vọng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.