Gương mặt phúng phính nhỏ nhắn xụ xuống, đôi mắt to tròn như đưa đám, cái mũi nhỏ sụt sịt, khóe miệng trễ xuống dưới thật đáng thương, thuận tiện vươn bàn tay nhỏ bé giống như con chó nhỏ làm sai vẫy đuôi mừng chủ:
“Nhân gia là thật…. Hở?”
Lăng Tây Nhi ở trước mặt đang trừng mắt nhìn, cánh mũi nhỏ phập phồng thở hổn hển, đôi môi anh đào màu hồng phấn đang run rẩy như chiếc lá trong gió thu, ánh mắt lộ ra vẻ chất vấn và không tín nhiệm.
“Nhưng hiện tại khá hơn nhiều rồi, ngươi không cần lo lắng!”
Hắn cố vươn bàn tay vỗ vỗ bả vai Tây Nhi, dũng cảm sụt sịt mũi, giống như một đứa trẻ kiên cường.
Lo lắng? Hừ hừ, Lăng Tây Nhi hừ lạnh một tiếng, hiện tại trong lòng nàng không phải là chuyện lo lắng hay không lo lắng, mà là vấn đề làm thế nào đòi lại ba tháng bị cưỡng bức lao động .
“Đưa đây!”
Nàng xòe tay, trên khuôn mặt là vẻ tức giận muốn chết.
“Cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngẩn người, hoài nghi nhìn Lăng Tây Nhi.
“Phí phục vụ!”
Nghiến răng phun ra ba chữ, bàn tay nhỏ bé múa may trên không trung giống như đang gảy bàn tính không ngừng phát ra tiếng tách tách .
“Xin hỏi một chút, ngươi đang nói gì vậy?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiêm nhường vô cùng đặt câu hỏi, trong mắt đầy vẻ tò mò làm người đối diện không thể không nhanh chóng trả lời hắn.
“Tính xem ngươi phải trả cho ta bao nhiêu phí phục vụ!”
Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781535/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.