Lâm Thế Vinh ngoái đầu nhìn công chúa Mộng Nhan đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách, lỗ tai già nua tập trung nghe ngóng, ông đang định thám thính tin tức, nếu cứ đuổi nàng đi như vậy...
Ông ảo não đưa tay xoa xoa trán, công chúa Mộng Nhan cũng đâu phải là ngọn đèn hết dầu !
“Công chúa, mời!”
Do dự hồi lâu cuối cùng ông vẫn chậm rãi tiến lên, thái độ cung kính nhưng lạnh lùng.
“Mời gì?”
Mộng Nhan nhăn mày, không kiên nhẫn mở miệng.
“Mời công chúa dời gót...”
Ông suy nghĩ một chút rồi nói, ánh mắt sáng quắc.
“Ngươi đang đuổi ta à?”
Mộng Nhan cảm thấy xúc phạm nheo nheo mắt:
“Nhưng ta là công chúa, chẳng lẽ muốn kêu tới thì tới muốn đuổi đi thì đi sao?”
“Công chúa hiểu lầm rồi, là mời công chúa dời gót đến đại sảnh, vì vừa rồi tại hạ đã đắc tội nên muốn nhận lỗi với công chúa!”
Ông cười nhạt, ánh mắt tỏ vẻ miễn cưỡng.
“Hừ, rõ ràng là lời nói trái với hành động, vừa rồi cùng ta giao đấu không hề nhường chút nào, hiện tại nói nhận lỗi cái gì, ngươi đang muốn đùa giỡn gì đây?”
Mộng Nhan ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lâm Kiếm Hồng, giọng lạnh lùng. Nàng cũng không phải là đứa trẻ lên ba, thứ nàng thật sự cảm thấy hứng thú chính là Giang Nam rốt cuộc có bao nhiêu nhà họ Lâm, và có bao nhiêu Lâm Y Y!
“Công chúa nếu đã không nể mặt, vậy quên đi, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781525/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.