Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Trúc Dạ Thanh liền lên đường quay lại hoàng cung. “Thanh, Thái Hậu là bị bệnh gì, trên văn kiện khẩn cấp có nói rõ không?” Ninh Băng siết chặt góc áo, gian nan mở miệng hỏi. “Không có, là Tuần phát đến văn kiện khẩn cấp, mặt trên chỉ đơn giản viết là Thái Hậu bệnh tình nguy kịch, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.” Trúc Dạ Thanh cũng lòng tràn đầy lo lắng. Tuy rằng chính mình cùng mẫu thân bình thường không có quá thân cận, thế nhưng, dù sao cũng là mẫu thân thân sinh của chính mình, hảo hảo, đột nhiên bệnh tình nguy kịch, thật sự làm cho người ta sốt ruột. “Ai…, tại sao lại bị bệnh thế chứ.” Trong đầu Ninh Băng đều là bộ dáng lão mẹ hắn nằm ở trên giường hấp hối, vô ý thức nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu. “Băng nhi, Băng nhi, tay ngươi sao lại lạnh như vậy? Có phải không thoải mái hay không?” Trúc Dạ Thanh cảm thấy tay Ninh Băng càng ngày càng lạnh, còn nhỏ giọng than thở cái gì đó, vẻ mặt cũng thật hoảng hốt, có chút lo lắng. “Băng nhi……” Kêu hai tiếng Ninh Băng không có phản ứng gì, Trúc Dạ Thanh đành phải lớn tiếng gọi Ninh Băng đang thần trí có điểm không rõ ràng lắm. “Làm sao vậy? Đến rồi?” Ninh Băng thật mờ mịt nhìn Trúc Dạ Thanh. “Không có, chúng ta mới xuất phát, trở về cũng phải vài ngày lộ trình, ngươi làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không?” Trúc Dạ Thanh thật lo lắng, không phải Quỳnh Dạ ở trên người Băng nhi dùng thủ đoạn gì rồi chăng. “Ta không sao, không có việc gì, chạy đi đi.” Không biết khi nào thì Trúc Dạ Thanh đã làm cho Ảnh đem xe ngựa dừng lại. “Kinh Lan, ngươi vẫn là vội tới nhìn xem Băng nhi đi.” Trúc Dạ Thanh không phải thật yên tâm. “Ta thật sự không có việc gì, đi thôi.” Ninh Băng nở nụ cười một chút, trấn an Trúc Dạ Thanh đang lo lắng. “Được rồi, Ảnh, chạy đi.” Trúc Dạ Thanh cũng không kiên trì nữa. Ninh Băng không có biện pháp nói chính mình là vì bệnh tình của Thái Hậu mà lo lắng, lấy quan hệ giữa hắn cùng Thái Hậu, quan tâm như vậy tựa hồ không hợp với lẽ thường, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện lão mẹ nàng không có việc gì. “Kinh Lan, lần này ngươi theo chúng ta về hoàng cung luôn đi, ta sợ ngự y không phương pháp.” Kinh Lan là đại phu giỏi nhất, hắn có thể phòng vạn nhất. “Hảo, bệnh của Thái Hậu, ta sẽ hết sức.” Kinh Lan khó được đứng đắn nói chuyện. Vài người cơ hồ là ngày đêm rong ruổi, rất nhanh đã về đến hoàng cung. Vừa về đến, đám người Trúc Dạ Thanh liền thẳng đến Nhã Hiên, thậm chí còn chưa hồi Long Các Điện. “Tham kiến vương thượng.” Thấy Trúc Dạ thanh đi vào Nhã hiên, cung nữ cùng bọn thái giám bên trong đều đồng loạt quỳ xuống. “Thái Hậu thế nào?” Tiến Nhã Hiên, Trúc Dạ Thanh liền lo lắng hỏi tình huống, Ninh Băng bên cạnh cũng là vẻ mặt lo lắng. “Tham kiến vương thượng.” Thị nữ bên cạnh Thái Hậu lúc này đi ra nghênh giá. “Miễn lễ, nói nhanh lên tình huống của Thái Hậu.” Trúc Dạ Thanh không đếm xỉa tới việc gì khác. “Thái Hậu? Tình huống gì của Thái Hậu?” Thị nữ có điểm không rõ. “Vô nghĩa, Thái Hậu bệnh tình nguy kịch, ngươi còn hỏi là tình huống gì?” Trúc Dạ Thanh đen mặt. “Thái Hậu bệnh tình nguy kịch? Vương thượng, ngài đừng hù doạ nô tỳ, Thái Hậu vừa mới đi ra ngoài, nói là đến xem Tuần Vương gia, sao có thể liền bệnh tình nguy kịch chứ?” Thị nữ vẻ mặt buồn bực, chẳng lẽ Thái Hậu bị cái gì mà bệnh nặng bộc phát? “Ngươi là nói, Thái Hậu nàng không bệnh, hảo hảo?” Trúc Dạ Thanh sắc mặt âm trầm. “Đúng vậy.” Thị nữ kia thấy sắc mặt Trúc Dạ Thanh đen thành như vậy, lúc trả lời không khỏi có điểm run run. “Hảo, tốt lắm.” Trúc Dạ Thanh lúc này đang trong cơn giận dữ, Tuần, nhĩ hảo to gan. “Băng nhi, ngươi về Lan Tâm Uyển trước, Kinh Lan, Ảnh, đi cùng trẫm.” Trúc Dạ Thanh lúc này lại biến trở về một quân vương. Trúc Dạ Thanh nói xong liền xoay người đi ra Nhã Hiên, Ảnh cùng Kinh Lan đuổi kịp phía sau. “Ngươi nói, Thái Hậu thật sự không có việc gì?” Ninh Băng vẫn là không quá yên tâm, lại hỏi thị nữ của Thái Hậu. “Đúng vậy, Vương gia, Thái Hậu buổi sáng hoàn hảo, này hẳn là do Tuần Vương gia làm sao ấy.” “Linh Lung, chúng ta về Lan Tâm Uyển trước đi.” Ninh Băng thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Vâng, công tử.” Linh Lung đáp ứng. “Linh Lung, ngươi nói Trúc Dạ Tuần có phải có tật xấu hay không, sao có thể nói dối là Thái Hậu bệnh tình nguy kịch chứ? Hắn hơi quá đáng.” Ninh Băng trở lại Lan Tâm Uyển, một bên uống trà, một bên cùng Linh Lung bận rộn nói chuyện. “Tuần Vương gia có lẽ có nỗi khổ gì đó chăng, Linh Lung không dám bình luận.” Linh Lung nào dám nói Vương gia nói bậy a. “Có nỗi khổ gì a, ta thấy hắn chính là không muốn giám quốc, mới nghĩ ra lý do như vậy, làm cho chúng ta trở về. Ngươi nói, có việc quan trọng thì nói rõ không phải tốt rồi, để làm chi phải lấy thân thể Thái Hậu ra đùa giỡn, Trúc Dạ Tuần này, khẳng định là đầu óc hỏng rồi.” Ninh Băng vừa than thở vừa thầm oán, chết tiệt Trúc Dạ tuần, hù chết hắn, hắn còn tưởng rằng lão mẹ thật sự sinh bệnh. “Linh Lung, ngươi đừng thu thập nữa, ta không ở đây, hằng ngày không phải cũng có người thu thập sao, có nhiều tro bụi như vậy ư?” Ninh Băng không hiểu, Linh Lung nhà hắn còn có cái tật xấu, chính là cả ngày đông chà xát tây lộng lộng, một ngày luôn bộ dáng bề bộn nhiều việc, hắn liền nhìn không ra tiểu viện này của bọn họ có nhiều thứ cần phải làm như vậy. “Không thu thập sao được, công tử, ngài cứ lo nghỉ ngơi đi, Linh Lung làm việc.” Linh Lung không để ý tới, nên làm gì thì làm nấy. Ninh Băng suy nghĩ, Trúc Dạ Tuần sẽ không bị ca ca hắn đánh đòn đi, dám nói dối lớn như vậy. Sau đó đã nghĩ đến tình cảnh Trúc Dạ Tuần đem mông đặt tại trên ghế rồi bị đánh, ha ha cười ra tiếng, một mình vui vẻ, ở cách vách thu thập phòng Linh Lung nghe thấy tiếng cười như vậy, chỉ là liếc mắt một chút, liền tiếp tục việc của nàng. “Tham kiến vương thượng.” Các nô tài ngoài Long Các Điện thấy vẻ mặt vương thượng hắc khí, phong phong hoả hoả đi vào Long Các Điện, đều chạy nhanh quỳ xuống. “Trúc Dạ Tuần, ngươi làm cái trò gì?” Chân Trúc Dạ Thanh còn chưa đến bậc cửa, liền hướng người ở bên trong hô to. “Vương huynh? Ngươi khi nào thì trở về?” Trúc Dạ Tuần vừa nhìn thấy ca ca hắn còn tưởng rằng hoa mắt, đột nhiên đã trở lại, còn thở phì phì, ai thiếu tiền y không trả a. “Ngươi không phải hy vọng ta sớm một chút trở về sao?” Trúc Dạ Thanh một bên trừng đệ đệ y, một bên đem phong văn kiện khẩn cấp kia quăng lên bàn. “Cái gì a?” Trúc Dạ Tuần thực buồn bực, ca ca hắn đi đến điên rồi, mới về liền hướng hắn phát hoả. Nhặt lên vật gì đó vừa nhìn, biểu tình càng mê hoặc. “Này không phải ta viết, vương huynh, này, ngươi không nên đổ cho ta?” Trúc Dạ Tuần thấy nội dung mặt trên, hỏi vương huynh hắn còn hắc nghiêm mặt. “Không phải ngươi viết? Ngươi là nói, ngươi không biết phong văn kiện khẩn cấp này?” Trúc Dạ Thanh thấy Trúc Dạ Tuần không giống như là đang nói dối. “Không biết, không phải ta viết, Lý Lâm? Ngươi xem xem.” Trúc Dạ Tuần lấy phong văn kiện ném cho người ở bên cạnh xem diễn. “Này, vi thần cũng không rõ ràng.” Lý Lâm nhìn văn kiện khẩn cấp trong tay cũng là lắc đầu. “Ý các ngươi là phong văn kiện khẩn cấp này cùng hai người các ngươi không có quan hệ? Đó là ai?” Trúc Dạ Thanh không rõ, không phải Tuần, vậy đó là người nào, lá gan lớn như vậy. “Vương huynh, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Trúc Dạ Tuần có điểm mờ mịt. “Chẳng lẽ là……?” Trúc Dạ Thanh tự cố trầm tư. “Tuần? Mẫu hậu đâu, không phải nói đến xem ngươi sao? Người đâu?” Trúc Dạ Thanh ngược lại hỏi tung tích mẫu thân. “Đến đây, quở trách ta một phen, lại đi rồi.” Trúc Dạ Tuần nhớ tới nương hắn ở trên đầu hắn không lưu tình chút nào cho một cái tát, giống như còn có điểm đau. “Bên cạnh nàng không có người nào đi theo sao?” “Không có người, lão nhân gia nàng ngươi còn không biết, không thích người theo ra theo vào a.” Nương hắn, ai dám chọc. “Ảnh, đi tìm.” Trúc Dạ Thanh chạy nhanh hạ lệnh, không thấy Thái Hậu, y không an tâm. “Vâng, chủ nhân.” Ảnh động tác nhanh chóng, nháy mắt biến mất, Kinh Lan nghĩ nghĩ, cũng đi theo Ảnh. “Vương huynh, này……” Trúc Dạ Tuần thật sự muốn biết này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. “Trẫm nhất thời cũng không biết là loại người nào nghĩ cách làm cho trẫm trở về, có mục đích gì.” Trúc Dạ Thanh lúc này đã cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn. “Nga.” Trúc Dạ Tuần nói không nên lời ý kiến gì, vẫn là trầm mặc đi. “Lý khanh gia, trẫm không ở đây, vất vả ngươi.” Trúc Dạ Thanh ý nghĩ biến hoá hảo mau, hiện tại đã đổi kênh cùng đại thần hàn huyên. “Lý Lâm cam nguyện cống hiến.” Lý Lâm cũng vẻ mặt chính nghĩa nói. Trúc Dạ Tuần chỉ có vụng trộm bĩu môi, hừ hừ, không nói cũng biết gã chả có vất vả gì, giám quốc là hắn a, bao nhiêu ngày, liền nghẹn như vậy, duy nhất một lần trốn ra cung, mặt sau còn đi theo một tên chướng mắt, làm cho hắn một bước ra cửa cung, nhất thời không có hưng trí, lại lộn trở lại. Giám quốc, thật không phải là chuyện tốt gì, cái này tốt lắm, vương huynh đã trở lại, hắn không phải có thể giải phóng rồi sao? Vụng trộm liếc mắt một cái vương huynh hắn, ai, sắc mặt không tốt, này cũng không dám đề a. Lúc này nhìn sắc mặt vương huynh hắn, hắn muốn bỏ chạy phỏng chừng cũng chỉ có thể là suy nghĩ trong đầu, căn bản không dám lên tiếng, hắn e ngại vương huynh lắm a. “Nếu trẫm đã trở lại, Lý Lâm, ngươi liền cùng trẫm nói rõ tình huống những ngày trẫm không ở đây đi.” Trúc Dạ Thanh thật là cần lao a. “Vương huynh, ngài vừa trở về, vẫn là nghỉ ngơi trước đi.” Trúc Dạ Tuần nhìn ca ca hắn phong trần mệt mỏi có chút không đành lòng. “Trẫm không có việc gì, Tuần, ngươi và Lý Lâm cùng nhau nói đi.” “Vẫn là Lý đại nhân nói đi, ta cũng không biết nên nói bắt đầu từ đâu.” Trúc Dạ Tuần chạy nhanh lắc đầu, nói giỡn sao, vương huynh hắn nghĩ đến hắn tại đây ngồi ngay ngắn mấy ngày liền cái gì đều biết a, trên thực tế, hắn chỉ nhớ thương vào thời điểm nào có thể hồi phủ thôi. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn là Vương gia nhàn tản vô chí lớn, giám quốc, cũng vẫn là nhàn tản thoải mái. Ngay khi Trúc Dạ Tuần miên man suy nghĩ, Lý Lâm đã bắt đầu bẩm báo. Trúc Dạ Tuần có điểm bất đắc dĩ nhìn Lý Lâm bùm bùm nói không ngừng, Trúc Dạ Thanh tựa hồ nghe cũng thật cẩn thận, hắn thật là người dư thừa, hắn không rõ hắn đã là người dư thừa, vì cái gì phải đứng ở đây nghe. Vương huynh đã trở lại, thế thì tiểu tử kia cũng đã trở lại đi, hừ hừ, chắc sớm đã đem hắn quên lên chín từng mây rồi, cùng vương huynh đi ra ngoài, miệng lúc nào cũng hí hửng khoái chí. Có thời gian sẽ đi xem, mấy hôm không tổn hại tiểu tử kia, miệng cùng đầu lưỡi đều ngứa. Trúc Dạ Tuần ngay tại trong đại điện nghĩ nghĩ chuyện của mình, xem nhẹ Lý Lâm thao thao bất tuyệt, cùng Trúc Dạ Thanh đang nghiêm túc lật xem tấu chương. Hắn chỉ hy vọng, việc báo cáo công tác đáng chán này có thể nhanh chóng chấm dứt, hắn thật sự, thật buồn ngủ a…… “Vương thượng, trên cơ bản, những ngày ngài không ở đây, không có đại sự gì phát sinh, hết thảy đều bình yên, Tuần Vương gia cũng làm hết phận sự giám quốc.” Rốt cuộc, Lý Lâm đã đi đến hồi kết rồi a. “Ân, không tồi, Tuần, xem ra, ngươi cũng là có thể san sẻ chút gánh nặng.” Trúc Dạ Thanh thật vừa lòng. Thế nhưng người được khích lệ lại hồn nhiên không biết, cơ bản đã muốn lệch đầu trên ghế ngủ say sưa. Trúc Dạ Thanh muốn cắn đầu lưỡi chính mình, đệ đệ này của y, thật đúng là không thể khích lệ. “Được rồi, Lý Lâm, kêu Vương gia dậy, làm cho hắn hồi phủ ngủ, trẫm cũng muốn nghỉ ngơi.” Trúc Dạ Thanh nói xong liền bước ra Long Các Điện. Trong điện chỉ còn lại có Trúc Dạ Tuần vù vù ngủ say, cùng Lý Lâm đang nhìn hắn vù vù ngủ. Lý Lâm đang tự hỏi dùng loại phương pháp nào làm cho oan gia Vương gia này tỉnh lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]