“Nhìn xem, sao ngươi có thể không cẩn thận như vậy chứ.” Trúc Dạ Thanh thấy tay Ninh Băng chảy máu, sắc mặt liền trầm xuống, ôm lấy người còn đang giận dỗi bế đứng lên.
“A, điểm nhẹ, đầu gối đau quá.” Ninh Băng ở trong lòng Trúc Dạ Thanh kêu to.
“Xứng đáng, ai bảo ngươi cáu kỉnh, xem, chịu tội đi.” Trúc Dạ Thanh ngoài miệng răn dạy, nhưng động tác trên tay lại mềm nhẹ hơn, này tiểu oan gia a, ai.
“Quỳnh Dạ, chỉ sợ phải mượn một căn phòng cùng lang trung của ngươi thôi.” Trúc Dạ Thanh vừa nói vừa hướng chỗ tay đau của Ninh Băng thổi khí, làm như vậy có thể giảm bớt một ít đau đớn đi.
“Nhược Thuỷ, mang hai vị công tử đến phòng, kêu Cận tiên sinh vội tới băng bó giúp Ninh công tử.” Quỳnh Dạ miệng có chút chua xót, nhìn phản ứng liên tiếp của Trúc Dạ Thanh, gã biết, chính mình vẫn không có nửa điểm cơ hội.
Chờ hai người Trúc Dạ Thanh cùng Ninh Băng biến mất trong tầm mắt mọi người, Quỳnh Dạ mới biểu lộ ra thần sắc đau thương.
“Quỳnh Dạ, ngươi như vậy, tội gì?” Kinh Lan nhìn Quỳnh Dạ nháy mắt ủ rũ xuống, có chút không đành lòng.
“Kinh Lan, ngươi hẳn là lý giải được tâm tình của ta mới đúng, dù sao, ngươi cũng chưa bao giờ buông tha cho ai đó.” Quỳnh Dạ nhìn theo phương hướng Trúc Dạ Thanh biến mất, than thở.
“Ta, ai, đừng nói ta nha, hiện tại không phải đang nói ngươi sao, ngươi cũng thấy, lão đại thích đứa nhỏ kia, ngươi cần gì phải chấp nhất mãi thế chứ.” Kinh Lan vụng trộm liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-nam-tinh-su/1576571/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.